Giang Tuyết đột nhiên nói: "Nên xuyên không rồi, Tiểu Trần, tôi có thể cung cấp trợ giúp gì ở thế giới Bên Trong không?" Thật ra ý ngầm trong những lời này, có nghĩa là đối phương đã biết thân phận Người du hành Thời Gian của Khánh Trần. Nhưng cái này không quan trọng, bởi vì đêm cứu người kia, hắn quả thật bại lộ quá nhiều chi tiết. Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Dì Giang Tuyết đừng liên lụy vào loại chuyện này, nói không chừng chờ chúng ta trở về, cháu cũng đã có biện pháp giải quyết." Lý Đồng Vân ở một bên chớp con mắt: "Hai người đang nói cái gì vậy, vì sao em nghe không hiểu." Khánh Trần nhìn cô bé một cái cảm thấy có chút buồn cười, chuyện đến bây giờ, thật ra là cô bé này ẩn dấu tốt nhất. Ngoại trừ bản thân mình, hình như thật sự không ai biết thân phận Người du hành Thời Gian của đối phương. Cùng lúc đó, ngay tại huyện Mạnh Châu phương bắc của Lạc Thành. Lộ Viễn dẫn đội đi qua đường núi nhỏ gồ ghề đi tới thôn Đại Trang, 7 chiếc xe việt dã đều dính đầy bùn. Trong thôn này, tổng cộng có ba người gọi điện thoại báo án, nói trong thôn có năm người xa lạ, mang ba lô tiến vào núi lớn, có mắt cá chân hoặc cánh tay sắt. Người báo án không nói năm người này là tội phạm truy nã, chỉ nói có hành vi khả nghi. Lộ Viễn bảo thôn trưởng đem ba người này gọi đến đây, sau đó bảo đội viên dẫn bọn họ đến từng phòng riêng hỏi thăm, còn hắn đơn độc thẩm vấn người báo án thứ nhất. Trên mặt người báo án tràn đầy nếp nhăn, da ngăm đen, vừa nhìn chính là nông dân thuần túy. Lộ Viễn hỏi: "Ngài thấy bọn họ lúc nào?" Trong căn phòng đơn sơn, ông lão dùng ánh mắt lơ lửng nói: "Khoảng ba bốn giờ chiều thì phải, vừa nhìn thấy bọn họ tôi liền báo cánh sát." Lộ Viễn bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp: "Bọn họ mặc quần áo gì?" "Chính là loại trang phục vận động bên ngoài mà người thành phố các người thường mặc đó, gọi là cái gì nhĩ, đúng rồi, áo khoác jacket!" Ông lão trả lời. "Có nữ không?" Sắc mặt Lộ Viễn nghiêm túc lên. Ông lão sửng sốt một chút: "Hình như không có. . ." "Áo khoác jacket của bọn họ có màu gì, trả lời tôi trong 10 giây!" Ông lão ấp úng nói không nhớ ra. "Ông nhận bao nhiêu tiền báo cảnh sát giả?" Lộ Viễn phẫn nộ đứng dậy: "Ông có biết báo cảnh sát giả như vậy sẽ hại chết bao nhiêu người hay không?" Căn bản không cần hỏi rõ cái gì, người báo án thật sự căn bản không phải là như vậy.
Lộ Viễn nếu như không có sức phán đoán này, cũng không cần ở Côn Luân. Hắn xoay người đi ra phòng này, một đội viên Côn Luân hỏi: "Anh bên kia thế nào rồi đội trưởng Lộ? Bên tôi có chút không đúng, vợ của người này nói ngày hôm qua ông ta đột nhiên mang một xấp tiền mới tinh về nhà." "Điệu hổ ly sơn, " Lộ Viễn lẳng lặng đứng ở ngoài cửa suy tư, nhưng điệu hổ ly sơn có ý nghĩa gì, khu vực thành phố còn có sáu đội viên Côn Luân phụ trách canh giữ, tính là hắn không có mặt, đối phương nếu có động tĩnh cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra. Không đúng! Lộ Viễn chợt ngẩng đầu, núi Lão Quân! Đối phương hao hết tâm tư đem hắn hấp dẫn đến nơi thâm sơn cùng cốc này, chính là vì khiến hắn không kịp đi núi Lão Quân! Từ nơi này trở về thành phố cũng hơn 4 giờ, từ thành phố đi núi Lão Quân cũng gần 3 giờ. Đám tội phạm làm tất cả việc này, đều chỉ là vì tranh thủ 7 giờ mà thôi. Cho nên, kế hoạch đêm nay của đối phương, sẽ kết thúc trong 7 tiếng đồng hồ. Đêm đã khuya. Bọn họ muốn chạy đua trong bóng tối. Đếm ngược về 0. Trở về đếm ngược: 48:00:00. Giây phút khi bóng tối một lần nữa tán đi, Khánh Trần vẫn đang mang theo mặt nạ mặt mèo như cũ. Đứng ở trong hành lang tối mờ. Còn trong phòng biệt giam, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu mới "Vừa" tiêm cho Lưu Đức Trụ một ống thuốc gien. Lưu Đức Trụ cùng nhau xuyên không tới bị hai người bên cạnh làm cho hoảng sợ, hắn phun ra một thỏi vàng trong miệng nói: "Hai vị hảo hán thả tôi ra trước được không? Đã tiêm xong rồi!" Khánh Trần chậm rãi đi vào phòng biệt giam lạnh giọng hỏi: "Vì sao không trả lời tin nhắn?" Diệp Vãn cùng với Lâm Tiểu Tiếu hai mặt nhìn nhau rồi lui đến một bên, cũng không biết hai người này xảy ra chuyện gì ở thế giới Bên Ngoài. Chỉ thấy Lưu Đức Trụ nằm ở trên ván giường cẩn thận trả lời: "Lão đại, không phải tôi không muốn trả lời ngài, chủ yếu là tôi vẫn ở cùng một chỗ với bạn học, không có cơ hội nhìn thiết bị truyền tin." Thật ra, Lưu Đức Trụ nói láo, ít nhất hắn đi nhà vệ sinh là có thể trả lời tin nhắn của Khánh Trần, chỉ là bạn học chơi đùa quá vui, sau khi đến nơi mọi người lại ngồi cùng một chỗ chơi lửa trại, thế cho nên quên việc của thiết bị truyền tin. Khánh Trần còn chưa biết cái này, vì vậy dặn dò: "Lần này sau khi trở về, bảy ngày quốc khánh không nên ra cửa, hiểu chưa?" Lưu Đức Trụ sửng sốt một chút: "Lão đại, tôi đã đến núi Lão Quân, chờ tôi từ núi Lão Quân về rồi trốn trong nhà được chứ."
Lần này, đến phiên Khánh Trần ngây ngẩn cả người. Giờ phút này, chuyến xe chở 47 bạn học của Lưu Đức Trụ, đã toàn bộ đến núi Lão Quân. Không chỉ như vậy, bọn họ vẫn còn đang chơi trò chơi do Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân tổ chức. Cho đến một giây trước khi đếm ngược về 0, bên cạnh lửa trại trong sân của Homestay, mọi người vẫn đang chơi trò đánh trống truyền hoa, tiếng trống dừng, người nhận được hoa sẽ biểu diễn tiết mục. Ở thế giới Bên Ngoài, tiếng trống vẫn còn tiếp tục. Khánh Trần im lặng một hồi lâu: "Chúng mày đi núi Lão Quân? Ở Homestay nào?" Lưu Đức Trụ nói: "Tên là nhà trọ Vân Thượng, hình như rất nổi tiếng ở núi Lão Quân. Chúng tôi có tổng cộng 47 bạn học, học sinh chuyển trường của Hải thành bỏ tiền mời mọi người ở nơi đó ba ngày." Khánh Trần hỏi: "Cái này là hành trình chúng mày đặt ra trước đây phải không, vì sao cho tới bây giờ đều không nói với tao." Lưu Đức Trụ thấy lão đại hình như tức giận, vội vàng giải thích: "Không phải đặt trước đó, cũng là ý định lâm thời của bản thân các học sinh chuyển trường của Hải thành. Hơn nữa theo kế hoạch ban đầu là buổi sáng ngày 01 tháng 10 mới xuất phát, kết quả bởi vì trường học cho nghỉ sớm, nên đi sớm." Lúc này Lưu Đức Trụ nói thầm trong lòng, xem ra lão đại không phải bạn học của hắn, bằng không sao có thể không biết chuyện của núi Lão Quân. Mà Khánh Trần lúc này, biểu tình phía sau mặt nạ mặt mèo đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Nhà trọ Vân Thượng, Giang Tuyết nhắc tới qua. Vốn dĩ Giang Tuyết chính là muốn đặt Homestay này, nhưng quy mô của đối phương khá lớn, trong quốc khánh hình như chỉ tiếp đoàn khách du lịch. Then chốt nhất chính là, nhà trọ Vân Thượng ngay tại bên cạnh bọn họ. Khánh Trần nhìn Lưu Đức Trụ nghĩ thầm, không ngờ tiếng nói chuyện, truyện cười và tiếng trống vừa rồi, chính là các người làm ra. . . Tuyệt! Âm thanh của mấy chục người hòa lẫn vào nhau, cách xa hơn năm mươi mét, ngay cả Khánh Trần đều không thể nhận ra một vài âm sắc quen thuộc trong đó. Xem ra, tội phạm là vì Lưu Đức Trụ mà đến. Trên núi Lão Quân, không có Người du hành Thời Gian có giá trị hơn so với Lưu Đức Trụ. Nhưng Khánh Trần nghĩ mãi không rõ, đám tội phạm dựa vào cái gì biết đám người Lưu Đức Trụ sẽ đến núi Lão Quân sớm. Cái này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, ngay cả Lưu Đức Trụ bọn họ ở nhà trọ Vân Thượng đều rõ ràng. "Có nội gián, " Khánh Trần bình tĩnh nói: "Có người cung cấp hành trình của chúng mày cho tội phạm, không chỉ biết mày ở Homestay nào, thậm chí ngay cả chuyện đến sớm một ngày đều nói cho tội phạm." Lưu Đức Trụ nhìn chiếc mặt nạ mặt mèo trước mặt: "Lão đại ngài đang nói cái gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]