Đếm ngược 17:00:00. Buổi sáng, tiếng chim hót líu ríu từ ngoài cửa sổ truyền đến, Khánh Trần trở mình một cái, nghe được trong phòng bếp có âm thanh xào rau. Hắn ngồi dậy, cửa phòng ngủ còn đóng, mà Giang Tuyết đã sớm rời giường làm cơm cho bọn họ. Giang Tuyết thấy hắn liền cười nói: "Xem ra cậu bình thường cũng làm cơm ở nhà, đồ gia vị gì đều có." "Ừm, ở bên ngoài ăn quá đắt, " Khánh Trần giải thích một câu. Giang Tuyết nói: "Cha mẹ của cậu cũng thật là, để một mình cậu liền mặc kệ. Yên tâm, sau đó tôi nấu cơm cho cậu ăn, không cần cậu làm, cậu học tập tốt là được. Đúng rồi, cậu có lớp phụ đạo chưa, nếu không tôi đề cử một lớp phụ đạo cho cậu." Khánh Trần có chút dở khóc dở cười, lúc này đã bắt đầu an bài lớp phụ đạo cho mình? Thảo nào Lý Đồng Vân sớm bắt đầu kế hoạch "Chạy trốn". . . Bất quá hắn thật sự không cần đi lớp phụ đạo. Năm ngoái vào buổi tối Khánh Trần còn cần đi ra ngoài làm tạp vụ, ban ngày bởi vì quá mệt mỏi nên hay nằm nghỉ ngơi trên bàn. Khi đó, giáo viên toán học Điền Hải Long giảng bài trên bục, nếu như Khánh Trần bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Điền Hải Long sẽ vô ý thức nghĩ bản thân mình có phải nói sai ở đâu hay không. Giang Tuyết cười hỏi Khánh Trần: "Tiểu Vân nói cậu đồng ý với con bé cùng đi núi Lão Quân sao?" "Ừm, " Khánh Trần gật đầu. "Cậu cũng quá cưng chiều con bé rồi, nó nói muốn đi chơi tôi đều không đồng ý, hiện tại cậu vừa đồng ý, cô bé liền ầm ĩ không đi là không được " Giang Tuyết tuy là trách cứ, nhưng cũng không có giọng điệu trách cứ. Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Dù sao vừa trải qua hai lần nguy hiểm, loại thời điểm này đi ra ngoài giải trí cũng tốt, đứa nhỏ không nên trải qua loại chuyện này, đừng lưu lại ám ảnh tâm lý." "Được, " Giang Tuyết gật đầu: "Vậy buổi chiều ngày hôm nay chúng tôi chờ cậu tan học rồi ngồi xe buýt đi, hơn hai giờ liền đến. Sau đó chúng ta ở nơi ấy một đêm, ngày hôm sau leo lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, sau đó trở về. Tôi xem đánh giá của Meituan một chút, có mấy Homestay được đánh giá rất cao, làm cơm cũng đặc biệt ngon." Khánh Trần liếc mắt nhìn đối phương, cái này rõ ràng chính là hình dạng đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi. Hắn hỏi: "Chỉ có hai ngày một đêm, có thể quá vội vàng hay không?" Giang Tuyết suy nghĩ một chút: "Tôi muốn đi về sớm, có thể để Tiểu Vân trở về kịp đến lớp học thêm. Bất quá nếu cậu muốn ở thêm vài ngày, vậy để cho Tiểu Vân nghỉ thêm vài ngày đi." . . .
Khánh Trần đi tới trong lớp sớm, phát hiện Nam Canh Thần cùng với Vương Vân hai người sáng sớm ngồi cùng một chỗ khe khẽ nói nhỏ, Bạch Uyển Nhi còn không có đến trường. Ngày hôm qua bốn người này đều không bị thương, sau khi bị đánh ngất liền bị nhét vào bao tải. Sau đó được giải cứu, ở bệnh viện truyền chút nước biển tượng trưng rồi trở về nhà. Lúc này, con mắt Vương Vân sưng đỏ kể lại cho Nam Canh Thần tất cả chuyện xảy ra của tối hôm qua, sau đó trong phòng học thường thường kèm theo tiếng an ủi của Nam Canh Thần. Cảnh này, thấy thế nào đều như là đang hẹn hò. . . Khánh Trần đột nhiên cảm giác, bản thân mình hình như bởi vì trốn học mà bỏ lỡ rất nhiều chuyện. Giống như đang đi xem phim thì đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh, trước khi đi nam chính và nữ chính còn ôm nhau ước mơ tương lai, sau khi trở về liền phát hiện, nam chính trở thành em chồng của nữ chính. Ảo diệu chưa. Bạn cũng không biết là bộ phim này có vấn đề, hay là bạn đi nhà vệ sinh có vấn đề. Lúc này Nam Canh Thần hỏi: "Khánh Trần cậu đã suy nghĩ xong chưa, có đi núi Lão Quân không?" Không đợi Khánh Trần trả lời, Vương Vân liền thấp giọng nhắc nhở: "Tiểu Nam, người của chúng ta đã đủ rồi, Hồ Tiểu Ngưu bên kia thuê xe buýt chỉ có thể ngồi 47 người, hiện tại bạn học của hai người lớp đã đăng ký đầy, còn có bốn năm người muốn đi đều đi không được." Khánh Trần cười cười nói với Nam Canh Thần: "Các người đi đi, vừa lúc lễ quốc khánh tôi cũng có kế hoạch khác." "À, " Nam Canh Thần gật đầu: "Vậy tôi cũng không đi, quốc khánh cậu có kế hoạch gì, nếu không mang tôi đi với." Sắc mặt của Vương Vân hơi thay đổi một chút, đã thấy Khánh Trần vỗ vỗ vai Nam Canh Thần: "Có người mời khách vì sao không đi, tôi thật sự có việc, bằng không đêm qua đã đồng ý với cậu. Đúng rồi, mọi người khi nào đi?" "Ngày mai, " Vương Vân thấy Nam Canh Thần không kiên trì, liền thở phào nhẹ nhõm nói: "7 giờ sáng mai tập hợp tại cổng trường học, bạn học Khánh Trần lần này thật đáng tiếc không thể cho cậu đi cùng, lần sau nhất định mời cậu sớm." Khánh Trần không để ý lời khách sáo của đối phương, khi hắn nghe được hành trình của hai bên là khác giờ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao địa điểm ngắm mặt trời mọc của núi Lão Quân chỉ có một, nếu như tất cả mọi người xuất phát vào đêm nay, lỡ như sáng sớm ngày mai gặp nhau ngay tại đài ngắm cảnh cao nhất . . . Sau sự kiện bạo lực đêm qua, địa vị của Lưu Đức Trụ tựa như lần thứ hai được đề cao. Vào giờ giải lao, liền thấy đám người Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Bạch Uyển Nhi vây quanh ở bên cạnh hắn, khe khẽ nói nhỏ không biết nói cái gì, biểu tình thoạt nhìn vô cùng hưng phấn. Chỉ là, Lưu Đức Trụ có vẻ hình như có chút không yên lòng, thường thường nhìn chung quanh, dường như đang tìm người.
Hồ Tiểu Ngưu phát hiện vấn đề này trước, hắn tò mò nói: "Anh Lưu, tìm ai vậy?" Một câu anh Lưu này, gọi rất có khí tức xã hội. Nhưng mà Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên gọi đối phương cái gì, chủ yếu vẫn là tên quá đặc sắc. Gọi tên đầy đủ Lưu Đức Trụ, có vẻ xa lạ. Gọi Đức Trụ, có vẻ đối phương có chút thiếu ánh mắt. Hô Trụ tử, như là mọi người muốn cùng đi hái bắp à. "Hả?" Lưu Đức Trụ phục hồi tinh thần lại: "Đừng suy nghĩ nhiều, không tìm ai." Chỉ có bản thân Lưu Đức Trụ rõ ràng trong lòng, vị lão đại thần bí kia hiện tại không chừng lại ở nơi nào quan sát mình. Cảm giác chờ đợi lo lắng này không dễ chịu, nhưng hắn đã nếm được ngon ngọt, hợp tác cùng lão đại đã thỏa mãn lòng hư vinh, lại chiếm được một thỏi vàng thiết thực, trở về trong nhà tù còn có thể cải thiện sinh hoạt. Sinh hoạt tốt đẹp của tương lai, phải dựa vào ôm bắp đùi vị lão đại này. Lúc này, Lưu Đức Trụ dường như nhớ tới cái gì, nghiêm túc dặn dò Hồ Tiểu Ngưu: "Có một việc phải chú ý một chút, ặc, là trong trường học, ngàn lần đừng kết thù với người!" Hồ Tiểu Ngưu có chút nghi hoặc: "Anh Lưu vì sao đột nhiên nói cái này?" "Không có gì, " Trong lòng Lưu Đức Trụ thở dài, chính là sợ các người chọc phải người không nên chọc, phá hủy việc làm ăn. . . . Giờ phút này, Hà Kim Thu mặc tây trang màu xám đi ở trong sân khu nhà số 4 đường Hành Thự. Anh ta bỗng nhiên dừng chân trên lối đi bộ, ngẩng đầu nhìn hàng cây ngô đồng phía trên. Mùa thu, lá cây ngô đồng đều đã ố vàng, nếu có gió thổi qua, sẽ có lá cây rụng xuống. Hà Kim Thu đột nhiên xuất thần, cứ như thế mà đứng đó hơn một tiếng đồng hồ, dường như xem xét cảnh sắc mới chính là anh ta nên làm nhất, chuyện còn lại đều không quan trọng. Không biết trải qua bao lâu, phía sau an ta bỗng nhiên có người hỏi: "Cậu không ở Kinh thành, vì sao lãng phí thời gian ở một nơi nhỏ như vậy?" Hà Kim Thu phục hồi tinh thần lại, anh nhìn Trịnh Viễn Đông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng phía sau cười nói: "Ông chủ Trịnh cũng không phải ở chỗ này sao, nói rõ chúng ta suy nghĩ như nhau."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]