Lần đầu tiên thăm viếng giữa hàng xóm cũng không kéo dài lâu, hai bên tiến hành trò chuyện thân thiện mà thân thiết, ngoại trừ chuyện rượu whisky, dường như tất cả đều được tiến hành thuận lợi. Nhưng đám người Hồ Tiểu Ngưu sau khi trở về nhà của mình, bốn người lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha im lặng nhìn nhau. Bởi vì mỗi người bọn họ đều rất rõ ràng, phía sau lưng loại thân thiết nhiệt tình này, vẫn là sự ngăn cách và vẻ khách khí. Ở trong mắt Giang Tuyết, bọn họ là khách, không phải bạn. Nhưng nếu như chỉ là khách, căn bản không có cách nào được đối phương trợ giúp trong thành phố số 18. Phương diện này, hai người Hồ Tiểu Ngưu cùng với Trương Thiên Chân tương đối bình tĩnh và lý trí, bất luận là chuyển trường hay là từ thành phố số 7 đi đến thành phố số 18, đều là kế hoạch do hai người này đề ra. Hồ Tiểu Ngưu lúc này nhìn mọi người nghiêm túc nói: "Có thể chúng ta sai rồi, từ ngay từ đầu liền sai rồi." Mọi người nhìn về hắn. Hồ Tiểu Ngưu chỉ vào sô pha của bọn họ mà nói: "Chúng ta từ chổ xa như Hải thành đến Lạc Thành, đều không nên vận chuyển sô pha bằng da thật đến đây, các cậu nhìn đối diện đi, sô pha bằng vải bố cũ kỹ. Tôi không phải muốn nói chênh lệch giàu nghèo, mà là chúng ta hiện tại phải bỏ đi lòng kiêu ngạo trong người." Trương Thiên Chân tháo xuống kính râm của mình nói: "Tôi nghe Tiểu Ngưu." "Hơn nữa, chúng ta cũng không có gì để kiêu ngạo, " Hồ Tiểu Ngưu nói: "Các cậu có chú ý tới tứ chi máy của Giang Tuyết không, chi tiết cực kỳ phong phú, chỉ sợ là Tập đoàn mới có thể sử dụng đến, cho nên chúng ta sở hữu tài nguyên ở thế giới Bên Ngoài, nhưng ở thế giới Bên Trong, Giang Tuyết mới là người sở hữu tài nguyên." Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục nói: "Cũng bởi vì như vậy, chúng ta mang theo lòng kiêu ngạo, cho nên chúng ta không có cách nào trở thành bạn với người như Khánh Trần, Giang Tuyết, Lý Đồng Vân, Lưu Đức Trụ." "Nhưng mà chúng ta quả thật mạnh mẽ hơn bọn họ mà, " Bạch Uyển Nhi phát hiện sắc mặt Hồ Tiểu Ngưu nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn là thay đổi giọng điệu: ". . . Được rồi, chúng ta làm sao bây giờ?" "Ngày mai chuyện đầu tiên phải làm chính là đi nhận đồng phục trường học của chúng ta, cũng không nên mang đồng hồ đeo tay này, đổi thành đồng hồ điện tử Casio bình thường, " Hồ Tiểu Ngưu nói: "Sau đó buông xuống dáng vẻ của mọi người, hòa nhập với bạn học bình thường. Không đúng, tôi dùng từ còn chưa đủ chính xác, không phải buông xuống dáng vẻ, mà là hy vọng mọi người thật sự ý thức được, chúng ta đến Lạc Thành là tìm kiếm hy vọng, cũng không có gì kiêu ngạo." Vương Vân nói thầm: "Nhưng đồng phục của trường học quốc tế Lạc Thành rất xấu, mặc quần áo của mình cũng không được sao, tôi vận chuyển nhiều quần áo như vậy." "Không được, " Hồ Tiểu Ngưu nói như đinh đóng cột. Hắn nhìn hai người nữ sinh im lặng, trong lòng bỗng nhiên buông tiếng thở dài. . . . Đếm ngược 4 ngày.
Khánh Trần tỉnh lại từ trong mộng, lúc hắn thức dậy rửa mặt bỗng nhiên soi gương phát hiện, đường cơ bụng dần dần rõ ràng lên. Cơ bụng không có góc cạnh rõ ràng giống như người tập thể hình, mà là xuất hiện hình thức ban đầu của cơ bụng. Phải biết rằng, hắn mới luyện tập được 5 ngày. Sự thần kỳ của Thuật hô hấp, hắn rốt cục cảm nhận được. Thiếu niên đứng ở trước gương. Theo tần suất hô hấp quỷ dị, hai bên gương mặt của Khánh Trần trong gương xuất hiện đường viền lửa. Ngày hôm trước mua 5kg thịt bò tốn hơn năm trăm đồng của hắn, hai ngày ngắn ngủi liền ăn hầu như không còn. Hắn hiện tại giống như lổ đen hút đồ ăn, Thuật hô hấp tiêu hao năng lượng trong thân thể của hắn rất nhanh, sau đó lại nhanh chóng phân giải chất dinh dưỡng mới thu được, tẩm bổ cho thân thể hắn. Đường viền lửa tán đi, Khánh Trần xúc động thảo nào Lý Thúc Đồng đã nói, sử dụng Thuật hô hấp hỗ trợ, một người không có rèn luyện chỉ trong ba tháng có thể đi đến cảnh giới mà người khác dùng năm năm mới có thể đi đến. Thứ này thần kỳ quá mức. Sáng sớm đến phòng học, Khánh Trần đầu tiên là sửng sốt. Chỉ thấy hai người Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đều thay đồng phục trường học, một thân trang phục nhẹ nhàng, như vậy vừa nhìn ngược lại có chút không giống như là học sinh xuất sắc của Hải thành, càng giống như là công chúa trong giấc mộng của những bạn học nam. Nam Canh Thần ngồi ở bàn bên cạnh, thường thường sẽ len lén quan sát hai người. Khánh Trần sau khi ngồi xuống, Vương Vân bỗng nhiên cười nói: "Bạn học, thầy giáo nói cậu là có thành tích học tập tốt nhất, chổ của tôi có nói đề toán không hiểu lắm, cậu có thể giải thích cho tôi một chút hay không?" Khánh Trần nhìn thoáng qua, là một đề bài phương trình Hypecbon, bất quá cạm bẫy trong đề bài tương đối nhiều, độ khó đối với học sinh bình thường mà nói là không thấp. Nhưng vấn đề là, hắn đã rất rõ ràng hai cô gái này cũng là học bá, ngay cả bài làm của cuộc thi vật lý đều làm được, còn có thể không giải được phương trình Hypecbon sao? Hắn suy nghĩ một chút nói: "Tôi hiện tại cần chuẩn bị chương trình học của ngày hôm nay, nếu không các cậu hỏi Nam Canh Thần một chút đi?" Cũng không phải chuẩn bị bài, chính là không muốn lãng phí thời gian vào chuyện vớ vẫn này. Vương Vân thấy thái độ của hắn như vậy liền nhếch miệng, bất quá cô ta nghĩ đi nghĩ lại, Nam Canh Thần cùng Khánh Trần có quan hệ tốt như vậy, thật ra làm tốt quan hệ trước với Nam Canh Thần cũng là một biện pháp. Hồ Tiểu Ngưu đều nói, hai người phải dùng thái độ bình thường để kết bạn với những người này, không thể mang theo kiêu ngạo.
Nghĩ tới đây, Vương Vân thẳng thắn kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh Nam Canh Thần, sau đó cười nói: "Bạn học, có thể giải thích cho tôi một chút không?" "Tốt, " Nam Canh Thần nhất thời nhiệt tình lên. Vương Vân dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn, kết quả Nam Canh Thần nhìn chằm chằm bài làm rồi trầm tư một lát, quay đầu nói với cô ta rằng: "Tôi không biết làm . . ." Vương Vân: ". . ." Khánh Trần ở bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, Nam Canh Thần tuy rằng học tập cũng không tính kém, nhưng cũng không được tốt lắm. Vương Vân lần đầu tiên nỗ lực thành nước chảy về biển, tay không mà về. Cô ta nổi giận trở về chỗ ngồi suy tư đối sách, Bạch Uyển Nhi thấp giọng nói: "Mục đích của chúng ta, là kết bạn với bọn họ, nếu hắn không biết làm bài khó, vậy cậu chọn một đề bài đơn giản để hỏi hắn, thường xuyên qua lại liền quen thuộc." Vương Vân hai mắt sáng lên, cái này thật ra là biện pháp tốt. Cô ta chọn ra đề bài đơn giản nhất, một lần nữa kéo cái ghế ngồi đến bên cạnh Nam Canh Thần: "Bạn học, đề bài này cậu có thể nói một chút không?" Lần này đến phiên Nam Canh Thần hăng hái, hắn biết! Kết quả, Khánh Trần mở mắt trừng trừng nhìn Nam Canh Thần đem một đề toán vô cùng đơn giản, mạnh mẽ nói mười phút, cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên. Vương Vân kéo thể xác và tinh thần mệt mỏi trở về chỗ ngồi, bản thân rõ ràng biết làm bài toán này, nhưng còn phải cắn răng mạnh mẽ làm bộ nghiêm túc nghe giảng mười phút, thật sự là mệt chết đi được. Bất quá, cô ta cảm thấy bản thân mình vì trở thành bạn với hai người này, một chút trả giá cũng không tính cái gì. Lúc hết tiết thứ nhất, Vương Vân đi ra hành lang chia xẻ một chút tiến triển với mọi người: tuy rằng Khánh Trần không dễ tiếp cận, nhưng Nam Canh Thần thoạt nhìn rất ngốc nghếch, hẳn là dễ xử lý hơn. Đợi khi cô ta trở về, đột nhiên nghe được Khánh Trần hỏi Nam Canh Thần: "Thế nào, bạn học sinh chuyển trường này dễ giao lưu không?" "Rất dễ giao lưu, " lúc này, Nam Canh Thần do dự một chút bỗng nhiên nói với Khánh Trần: "Bất quá hai học sinh chuyển trường này học tập hình như không được tốt lắm, đề bài đơn giản như vậy đều không biết." Vương Vân: "? ? ?" Cô ta nghe được câu đó thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ! . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]