Xe chạy trên con đường ở khu ngoại ô vắng vẻ, từ lúc lên xe Thẩm Thiên Nhạc vẫn luôn dán mắt vào điện thoại không thèm nhìn Thẩm Quân lấy một cái.
Thẩm Quân tay vẫn cầm vô lăng nghiêng người sang xem cô đang xem gì. Rõ ràng tối hôm qua còn dính anh thế mà sáng nay lại tỏ ra xa cách rồi. Đúng là bị chó tha mất lương tâm rồi.
Thẩm Thiên Nhạc ngước mắt lên nhìn anh rồi lại nhìn về phía trước, dứt khoát đẩy đầu anh ra. "Lo lái xe đi, sắp đến nơi rồi. Đừng có làm loạn."
"Biết rồi!" Thẩm Quân ngồi ngay ngắn lại rồi nhìn bản đồ định vị trên điện thoại. Giọng điệu tỏ ra rất bất mãn. Nhìn một chút cũng không cho, đúng là lại định giở trò gì thật rồi.
Hai bên đường xe cộ đi lại thưa thớt, chỉ là hai hàng cây và lác đác vài căn hộ. Thẩm Quân vẫn không hiểu nổi Thẩm Thiên Nhạc đột nhiên muốn đi ăn nhà hàng ở chỗ thế này làm gì. Rõ ràng là quá vắng vẻ.
Nhưng mà... Con đường này anh thấy có chút quen thuộc, có điều lại không thể nào nhớ nổi là đã đi qua khi nào.
Chừng mười lăm phút sau, xe dừng trước một nhà hàng nhỏ, nhưng lại nhìn không giống nhà hàng lắm, nếu nói là giống một căn nhà lớn thì đúng hơn.
Trước cửa là hai chữ Chiết Thanh màu đen to tổ chảng được khắc lên bảng gỗ trông vô cùng bắt mắt, có điều nơi này có thể nói là nằm tách biệt với những căn nhà khác. Vừa vắng lặng lại cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791663/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.