Mắt bị bịt lại, Thẩm Thiên Nhạc hoàn toàn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Các xúc cảm trên cơ thể dần trở nên rõ rệt khiến cơ thể cô nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Có lẽ là do không thấy gì chăng, Thẩm Thiên Nhạc bị Thẩm Quân ấn mạnh xuống giường. Cô cảm thấy sau lưng mình mềm mại vô cùng thoải mái.
Thẩm Thiên Nhạc không tự chủ được, tay muốn bắt lấy thứ gì đó, ngay lập tức Thẩm Quân nắm siết lấy tay cô đưa lên đầu đè xuống.
Thẩm Thiên Nhạc mím môi: "Anh... bỏ em ra được không? Như thế này khó chịu lắm."
Cả người cô uốn éo hệt như con sâu.
"Không được. Cái này là do em bắt đầu trước... thế nên phải chịu trách nhiệm chứ." Anh cúi xuống ngậm lấy vành tai đỏ ửng của cô, lưỡi khẽ liếm láp.
Cả người Thẩm Thiên Nhạc chấn động, tim cô đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, từng cái chạm cũng khiến Thẩm Thiên Nhạc run rẩy đến tột cùng.
"Vẫn chưa làm gì mà em đã run vậy rồi sao?" Thẩm Quân đùa cợt dùng tay gẩy gẩy nhũ hoa ửng hồng, nhờ sự kích thích nên không biết nó đã cứng lên từ lúc nào.
Tay còn lại lần xuống nơi tư mật đâm vào, bên trong ẩm ướt mềm mại, nó thít chặt lấy tay anh.
"Thả lỏng ra đi, cái lỗ nhỏ này của em đang ngậm chặt lấy tay của anh này, sắp đứt rồi."
Thẩm Thiên Nhạc vặn vẹo: "Cái đó... ưm... Không thấy gì hết. Khó chịu lắm. "Lời nói cô hỗn loạn không đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791634/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.