Thời gian chính là thứ giết chết một con người?
Một giây, một phút, một giờ, một ngày, một tháng, một năm... cho đến cuối quãng đời còn lại. Thẩm Thiên Nhạc thật không biết mình đã quên đi anh được hay chưa, chỉ biết không lúc nào là không nhớ, không đau. Trái tim vỡ vụn liệu có hàn gắn lại được hay không? Đã là câu hỏi mơ hồ còn trong hồi ức của Thẩm Thiên Nhạc.
Chỉ là cô cảm thấy mình không nên sống trong cái bóng của quá khứ như thế mãi. Ông lão đó có lẽ đã giúp cho cô nhận ra được sự thật, chính bản thân cô phải chấp nhận thực tại rằng anh đã rời đi rồi. Hơn nữa không phải cô còn có tiểu bảo bối đáng yêu này sao? Vì thế phải sống thật tốt, thật vui vẻ... Sau này muốn nó thấy được mẹ nó mạnh mẽ đến mức nào.
Thẩm Thiên Nhạc đã nghĩ như thế...
Cô bình thản sống những ngày tháng tẻ nhạt không có anh bên cạnh. Lâu lâu sẽ đến căn nhà nhỏ ở khu ngoại ô nằm xa thành phố T dạo chơi, sau đó sẽ đến Chiết Thanh ăn chực một bữa thật no nê.
Mỗi lần như vậy Trương Hàm Ngôn đều mặt mày nhăn nhó đến mức không thể nào khó coi hơn.
"Thẩm đại tiểu thư à! Con ăn nhiều như thế ta không làm nổi đâu. Vả lại con còn không chịu trả tiền. Ông già này biết sống sao đây?" Trương Hàm Ngôn lèm bèm đặt đĩa thức ăn xuống bàn.
Thẩm Thiên Nhạc rất bình thản nhét thức ăn đầy miệng, cô nói: "Không sao! Cái này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791613/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.