Cũng không biết vì lý do gì, từ lúc bệnh tình ổn định hơn đến hiện tại. Thẩm Thiên Nhạc hễ một tiếng sẽ gọi Cố Ngụy Tiêu là nhóc con, hai tiếng cũng nhóc con. Anh nghe đến mức lông mày giật giật mà không làm gì được.
Cố Ngụy Tiêu dùng xe lăn đẩy Thẩm Thiên Nhạc đi dạo xung quanh khuôn viên bệnh viện. Nói với giọng đầy bất mãn.
"Hoá ra em ngay từ đầu đã bị em lừa gạt. Làm sao đây? Tinh thần của anh phải đòi ai bây giờ... À... đừng có gọi là nhóc con nữa được không?"
Thẩm Thiên Nhạc ung dung nhìn xung quanh đáp lại: "Không thích, ai bảo anh nhỏ hơn em đến năm tuổi. Anh nên nhớ là lúc em học cấp ba thì anh cũng đang học tiểu học."
Cố Ngụy Tiêu cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu. Cười gượng, anh đi lên phía trước ngồi xổm xuống, tựa đầu lên đầu gối cô: "Vậy... chị Thiên Nhạc có thể hôn em một cái không?"
Thẩm Thiên Nhạc xoa xoa mặt anh: "Bạn nhỏ Tiểu Tiêu muốn chị hôn ở đâu nào?"
"Em..." Đúng là quá đáng.
"Sao thế? Không muốn hôn sao?"
"Ừm! Không muốn hôn nữa."
Thẩm Thiên Nhạc: "..."
Cô nhìn bác sĩ bận rộn qua lại, nói với Cố Ngụy Tiêu: "Bạn Tiểu Tiêu này! Sao không thấy Thừa Khâm đến thăm em?"
"Thằng bé còn phải đi học, cuối tuần sẽ đến chơi với em... Thừa Khâm?"
"Hửm... Có gì sao?"
"Anh lúc trước hỏi thằng bé tên thật là gì nhưng nó không nói. Là Thừa Khâm sao?"
Thẩm Thiên Nhạc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791512/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.