Mặc dù hiện tại hai người đã đăng ký kết hôn, cũng sắp diễn ra hôn lễ rồi, nhưng Thẩm Thiên Nhạc vẫn luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Có lẽ chính là màn cầu hôn thật lãng mạn, dù sao vẫn muốn được nhìn thấy cảnh Cố Ngụy Tiêu quỳ một gối trao nhẫn cho cô. Nếu không có được như thế thì cũng phải là một câu nói chứ.
Thẩm Thiên Nhạc vẫn luôn mong chờ nó đến, nhưng rồi thời gian trôi qua thật nhanh, sau cùng cô cũng quên mất nó. Nhưng trong suốt quãng đời còn lại, sau này mỗi khi mở mắt ra sẽ đều được nghe người đàn ông đó nói yêu cô. Rất lâu về sau khi hỏi đến, Cố Ngụy Tiêu chỉ nói: "Hình như anh đã quên mất phải cầu hôn em rồi, thế nên mỗi ngày đều nói, nhắc cho em nhớ anh yêu em nhiều đến mức nào. Không cần nói ra câu cầu hôn đó cũng được, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh."
Hạnh phúc hoá ra chỉ ngay trong chớp mắt mà thôi, thế nên phải nắm lấy nó. Nắm thật chặt để không vụt mất.
.........
Trước ngày đi thử váy cưới vài ngày, Hứa Quân Nhu đã đưa Manh Manh quay về thành phố S. Nói ông Hứa muốn xem mặt mũi cháu trai, Thẩm Thiên Nhạc lâu như thế cũng không về, còn Hứa Quân Nhu lại biệt tích ngần ấy năm trời.
Sau khi thăm ông xong cũng sẽ đưa ông đến thành phố T để dự hôn lễ. Và tất nhiên Thẩm Minh Hạo chỉ mới nghe thấy thế đã thấy hoa mắt chóng mặt. Không biệt cánh nào có thể trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791507/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.