Thích một người không biết sẽ có cảm giác ra sao, chỉ sợ thích càng nhiều sẽ tổn thương càng nhiều. Vì thế không biết có nên nói thứ tình cảm này ra không, hay chỉ biết giấu kín mãi mãi. Để rồi sau này sẽ chỉ còn lại đau đớn, tương tư sau cùng cũng thành đau.
.........
"Thừa Khâm!"
"..."
"Thừa Khâm!"
"..."
"Cố Thừa Khâm! Ngày mai mình phải đi rồi."
Trình Hoan Hoan ngồi trên ghế gỗ trong vườn nhà, nhìn cậu bé mập mạp trước mặt. Giọng lí nhí nói.
Cố Thừa Khâm từ trên ghế bật dậy, gương mặt vô cùng hốt hoảng. "Hoan Hoan à! Cậu... cậu đi đâu?"
"Về thành phố Z, mẹ phải về đấy đóng phim rồi."
"Thế sau này... sẽ không đến đây nữa sao?" Giọng bạn nhỏ Thừa Khâm có chút buồn.
Trình Hoan Hoan cùng Cố Thừa Khâm đã ở bên nhau được bốn mùa hè rồi. Mùa xuân cũng vừa qua, chẳng lẽ năm nay lại thiếu mất một người.
Hoan Hoan đứng lên, đi đến trước mặt Thừa Khâm. "Nhất định sau này sẽ quay lại thành phố T tìm Manh Manh." Cô bé chìa tay ra, Cố Thừa Khâm chần chừ một hồi cũng nắm lấy bàn tay của cô bé. "Đến lúc đó... Đừng quên tớ, được không Thừa Khâm?!"
Sao có thể quên mất cô bé đáng yêu lại vô cùng hiểu chuyện này được.
Vào thời điểm đó, Trình Hoan Hoan đã nói không muốn Cố Thừa Khâm quên tên mình, quên mất rằng trong cuộc sống của cậu từng có sự hiện diện của cô. Nhưng đến mãi sau này, chính thời gian đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791498/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.