Quá đỏ đèn một chút thìxuồng chúng tôi về đến nhà. Má nuôi tôi nghe giầm khua dưới bến, cầm đèn bướcra, con Luốc chưa kịp phóng lên bờ, tôi đã bô bô khoe với má nuôi tôi:
- Mật nhiều lắm má ơi, ra đây mà khiêng.
Mánuôi tôi ừ, một tiếng, soi đèn ngó xuống xuồng. Chúng tôi ì ạch khiêng hai gùimật và thúng sáp ong lên nhà rồi, mà vẫn không thấy bà tỏ vẻ gì quan tâm đếnkết quả chuyến thu hoạch của tía con chúng tôi lắm. Tôi tiu nghỉu ngồi xuốngchõng, bao nhiêu câu sắp sửa kể cho má nuôi tôi nghe về chuyện đi lấy mật lýthú ngày hôm nay tan biến đi đâu mất cả.
- Chú Võ Tòng có đến tìm ông đấy - má nuôitôi nói với tía nuôi tôi - Chú không chờ được, đã về từ chập tối. Có chuyện gìvậy ông? - Nào có gặp chú đâu màbiết?
- Ắt có chuyện gì quan trọng. Cứ thấy bộ mặtcủa chú thì tôi đoán như vậy. Tôi gạn hỏi mấy lần, chú cứ ậm à âm ừ. Cha chả,chú nhặt được ở đâu một cái quần tây, ống ngắn ngủn mặc chí tới nửa ống chânlại còn đeo lưỡi lê nữa chứ
Tía nuôi tôi cười khà khà, gật gù:
- Hôm nọ tưởng chú nói đùa, hóa ra thật! Bàthấy chú có mang súng ống gì không?
- Có. Chú dặn tôi, hễ ông về thì bảo ông lênnhà chú chơi. Ắt có việc gì đấy. Khổ quá, cứ dặn đi dặn lại mãi. Tôi hỏi cóchuyện gì hệ lắm không thì chú lại bảo chẳng có việc gì.
- Có thể là...
- Việc gì thế ông?
- Tôi đã biết đâu. Để gặpchú xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-rung-phuong-nam/3992829/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.