Có lẽ từ hôm bước lên xómchợ này, mình đã bắt đầu cuộc sống lưu lạc rồi chăng. Những đêm giật mình thứcgiấc nằm nghe tiếng gió rít thê lương từ các cánh đồng xa mông quạnh và lắngnghe tiếng nước chảy ào ào dưới chân cầu nước (Bậc thang bắc ra sông để giặtgiũ hay lấy nước) bắc ra con kênh thẳng tắp chạy dài vô tận trước ngôi chợ này,tôi vẫn thường vơ vẩn nghĩ như vậy. Tôi lạc tới xóm chợ này, tính ra đã có hơnnửa tháng.
Một buổi tối, đoàn thuyền vận tải quân lươngcủa Ủy ban kháng chiến Nam Bộ đỗ lại đây. Anh học sinh trường côle người trongban tiếp tế đã cho tôi theo thuyền từ Hậu Giang đến đây bảo tôi: "Chỉ ghélại độ nửa giờ cho các chú lên chợ mua thức ăn. Có muốn lên bờ không? Tôi lắc đầu. Anh bèn vỗ vai tôi cười lớn:"Vậy thì tốt quá, ngồi lên mui ngó lên bờ chơi cũng được. Trông chừng đồđạc em nhé!" Anh lần theo cây đòn dài bắc sang một chiếc thuyền khác, vàlẹ làng như con sóc, co người trèo qua be mấy chiếc tam bản, mấy chiếc xuồngnhỏ của những người đi chợ đậu ken dọc theo bến rồi nhảy phóc lên bờ.
- Đừng đi đâu nhé. Uống cà phê xong anh sẽxuống cho chú mày cái bánh! - Anh xốc khẩu súng mô-de đeo bên hông, vẫy vẫy tôivà rướn hai chân, cố nói thật to để cho tôi nghe thấy.
- Rồi! Nghe rồi... Anh cứ đi đi! - Tôi bắctay lên mồm đáp lại.
Tôi ngồi đong đưa hai chân trên mui chiếcthuyền chở gạo ngóng lên chợ. Đèn măng-sông trong các hiệu buôn, các tiệm ăncủa người Hoa kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-rung-phuong-nam/3992820/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.