Nhân sinh trên đời, vô luận công thành danh toại, hay không có gì đặc biệt, đều là cả đời, sau trăm tuổi, vô luận tiền tài quyền lợi hay danh tiếng, đều hoá thành hư ảo, sống không thể mang theo thì chết càng không thể.
Dật Ninh nếu có nguyện vọng gì, thì chỉ là cầu suốt đời an ổn, nếu trong cả đời này, còn có một người để trao gửi tình yêu của mình, trở thành …….. một nửa khác của mình, khiến cho mình không phải cô độc tới cuối đời, cậu nghĩ như vậy coi như là viên mãn.
Từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện hổ thẹn, mới đầu cũng có loại tâm tình thống hận, thế nhưng sau đó, hận đối với cậu mà nói là một gánh nặng quá lớn, muốn gách vác loại thù hận này, phải mất đi nhiều lắm, mất đi những ngày yên tĩnh an bình, mất đi tâm tình vui vẻ bình thản…
Đối với cậu, khoan dung cùng tha thứ so với chán ghét cùng thù hận dễ dàng hơn nhiều.
Có lẽ, người khác sẽ cho rằng đó là vì cậu nhu nhược, dùng mấy lời ‘lừa mình dối người’ an ủi chính mình .
Nhưng mà, đối với những người yếu đuối mà nói, đây đích thực là cách sinh tồn không thể tốt hơn.
Dật Ninh hiểu rõ, hiểu rõ mình bé nhỏ yếu ớt, hiểu rõ mình bình thường, hiểu rõ đời người trăm năm không thể toàn vẹn, cho nên cậu dùng cách khoan dung cùng tha thứ là nguyên tắc sống cho chính mình.
Nghe thấy Triệu tiên sinh nói đến Tào Dật Nhiên cùng Chu Diên, trong ngực Dật Ninh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ninh/3076287/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.