Dật Ninh rời khỏi thành phố S đã là ngày thứ năm, sáng sớm, cậu trả phòng khách sạn đón xe về nhà.
Tiến vào ngã tư quen thuộc, trong ***g ngực Dật Ninh dấy lên chút cảm xúc đau buồn, bởi vì cuộc sống bên ngoài tràn ngập đau khổ, nhưng cậu rốt cuộc đã trở về, ít nhất nơi này còn có mẹ quan tâm đến cậu, an ủi trái tim tổn thương của cậu.
Mang theo hành lý đi vào khu dân cư, lúc này đúng vào thời điểm mọi người ra ngoài tập thể dục hoặc mua đồ ăn, ở trong khu phố Dật Ninh gặp gỡ vài người quen, bọn họ nhìn thấy Dật Ninh trở về, đều nhiệt tình chào hỏi, Dật Ninh chào hỏi lại từng người một, sau đó mới leo lên lầu nhà mình.
Thực ra, nơi này cũng không hẳn là nhà của cậu, đây là nhà của mẹ cậu cùng dượng, chính là mẹ cậu cùng dượng cũng không có con, cho nên mẹ cậu cùng dượng đối với cậu cũng gần gũi hơn.
Lên lầu, sau khi gõ cửa, Dật Ninh cúi đầu đánh giá quần áo của mình, chỉ sợ xảy ra vấn đề, sẽ làm mẹ nhìn ra vẻ chán nản mệt mỏi của mình.
Cửa mở rất nhanh, Dật Ninh còn đang xem giày của mình chưa kịp ngẩng đầu lên, chợt nghe thấy một thanh âm trên đỉnh đầu ” Em cuối cùng đã trở lại!”
Thanh âm trầm thấp mang theo mừng rỡ, còn có chút khẩu khí oán trách bên trong.
Làm cho Dật Ninh khiếp sợ cũng không phải những lời này, mà là nguồn gốc phát ra nó.
Dật Ninh hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ninh/3076258/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.