Ánh đèn trong thành thị làm cho bầu trời tối đen dường như có thêm một vầng sáng vàng ấm áp, bởi vì trời mưa nên không trung đen kịt đem khoảng sáng vàng ấm áp này ép xuống, dường như tạo thành một quầng sáng ngay trên đỉnh đầu.
Hai bên dường những ngọn đèn của các toà cao ốc toả ra ánh sáng, dưới màn mưa tất cả mọi vật dường như thật khác thường.
Thật ra Dật Ninh cảm thấy người này giúp mình đúng là có chút không hợp lý, chính mình cùng hắn không có quen biết gì, thế nhưng hắn lại nhất định bắt mình đi bệnh viện.
Liếc Chu Diên một cái, Dật Ninh nhanh chóng quan sát một chút xe cộ trên đường, đang muốn trực tiếp băng qua đường cái để tránh hắn.
Lúc này trời đã sập tối, hơn nữa vì trời mưa nên đường xá càng ít người, dòng xe cộ lại đi nhanh hơn bình thường, Dật Ninh bị thương ngay mắt cá chân nên chỉ có thể khập khiễng chạy đi.
Chu Diên chạy theo túm cậu lại, vừa lúc một chiếc xe rèm đen lao vút qua khiến cho nước đọng ở trên đường bắn ướt cả hai người, Chu Diên vốn đã dầm mưa nãy giờ thế nhưng người hắn lúc này càng ẩm ướt, lại thêm ống quần dính đầy bùn nhão khiến hắn tức giận đến nỗi đối với chiếc xe đi không thấy bóng còn chửi to: “ Con mẹ nó, không có mắt sao, ….”
Hắn còn chưa mắng xong thì chỉ thấy một đôi mắt trong suốt đang nhìn hắn chằm chằm, nghĩ đến vừa rồi chính mình cũng làm cậu ta cả người ướt sũng, vốn không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ninh/124403/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.