Tào Dật Nhiên tay dài chân dài tê liệt ngồi trên sàn nhà, cả tay đều là máu, ngây ngốc nhìn Nguyễn Quân bên cạnh chảy một vũng máu, hắn có cảm giác mờ mịt.
Hắn không có ý nghĩ muốn Nguyễn Quân chết, nếu không ban đầu đánh y hắn sẽ không chạy vào phòng tắm lấy cái giá sắt rỗng ruột, hắn có thể trực tiếp lấy tượng khắc gỗ rất nặng trên bàn.
Thế nhưng, hiện tại Nguyễn Quân lại chết rồi, bị hắn đánh liên tục ba bốn cái sau ót mà chết, hắn là bị ép nóng nảy mới hạ thủ giết người.
Hắn ngồi đó tới khi Nguyễn Quân đình chỉ hô hấp, khi hắn cảm thấy hết thảy đều yên tĩnh lạnh lẽo, hắn mới nghĩ đến mình không nên ngồi ở đây.
Hắn sợ, phi thường sợ, hắn biết đạo lý giết người đền mạng, cho nên hắn biết mình giết người, cũng sẽ bị bắn chết.
Thế nhưng, hắn không muốn chết, tuyệt không muốn chết.
Hắn cảm giác mình muốn khóc, nhưng vô luận thế nào lại không rơi được nước mắt, hắn bị dọa đến vỡ mật. Dù sao hắn vẫn còn là đứa trẻ, cho dù từng lăn lộn quán bar sàn nhảy, đánh nhau đàn đúm, từng ác ôn chửi người ta nói muốn giết người ta, nhưng, hắn lại chưa từng chân chính nghĩ muốn giết người.
Tào Dật Nhiên lại nhìn Nguyễn Quân một cái, vũng máu trên đất đã khô một nửa, hắn sợ hãi nhanh chóng bò sang bên cạnh mấy bước, sau đó thật sự không biết nên làm gì bây giờ, thật vất vả khôi phục một ít khí lực, hắn đứng lên đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-nhien-tuy-phong/1996015/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.