Lâm Tiểu Tề không phải cố ý nghe trộm, vừa rồi cậu thoa thuốc cho Dật Ninh, ngón tay dính mùi thuốc đông y, cho nên qua toilet bên này rửa tay, vừa vặn nghe được có người đang thấp giọng nói chuyện, hơn nữa với người nhạy cảm âm thanh như cậu trong chớp mắt đã biết đó là tiếng Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ, cậu vốn muốn đi, nhưng lại nghe được Tào Dật Nhiên nhắc tới tên Chu Diên, thế là, cậu dừng bước, tựa bên tường nghe tiếp, nghe rồi cậu mới cảm thấy kinh ngạc và hối hận, bởi vì Tào Dật Nhiên không phải đang nói Chu Diên, mà là nói cậu, nói chuyện Lâm Tiểu Tề, còn có tình cảm của hắn với Lâm Tiểu Tề.
Lâm Tiểu Tề có chút mờ mịt, cậu đương nhiên vẫn nhớ rõ chuyện năm đó với Tào Dật Nhiên, nhưng cậu chỉ cho rằng Tào Dật Nhiên là một hoa hoa công tử xằng vậy, hơn nữa rất dâm loạn, đương nhiên, đối với Tào Dật Nhiên cậu cũng không chán ghét thế nào, chỉ là, tuyệt đối chưa từng sản sinh tình cảm, cũng không rõ Tào Dật Nhiên có cảm tình sâu đậm với mình, nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ kỹ, còn nói là mối tình đầu, những thứ này đều làm Lâm Tiểu Tề mờ mịt.
Lâm Tiểu Tề thậm chí muốn xông ra phản bác xúc động của Tào Dật Nhiên, nói căn bản không phải như vậy, cảm tình này của Tào Dật Nhiên đều là tự trong lòng hắn vô hạn khuếch tán, chuyện năm đó, bình thường đến không thể bình thường hơn, làm gì đẹp đẽ và phiếm tình như Tào Dật Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-nhien-tuy-phong/1995928/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.