Bàn ăn hòa thuận vui vẻ, sau khi ăn xong, Tào gia phái xe đưa Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân về, Tào Dật Nhiên cũng muốn cùng Bạch Thụ về nhà của mình, hắn với Bạch Thụ ở chung, vẫn không quá vui vẻ ở bên nhà cha mẹ, luôn cảm thấy bị hạn chế.
Cha Tào mẹ Tào cũng tiện nói Tào Dật Nhiên, chỉ bảo hai người ngàn vạn lần lái xe cẩn thận.
Tào Dật Nhiên đáp lời, nhìn về phía con trai vài lần, Bạch Thụ cũng theo qua, Tiểu Duy Duy càng lớn càng giống phiên bản Tào Dật Nhiên thu nhỏ, lúc này đang ở trong nôi duỗi tay duỗi chân bày ra tư thế ta rất vui vẻ, ngủ đến là say sưa, ánh mắt khép lại, lông mi không đủ dày. Lông mi còn hơi vàng, bất quá, không tổn hại trình độ đáng yêu của bé.
Tào Dật Nhiên muốn cúi xuống hôn mặt con trai một cái, bị Bạch Thụ hung hăng kéo lại, nói, “Em đừng làm con tỉnh, con ngủ không đủ bị đánh thức sẽ khóc đó.”
Tào Dật Nhiên lại không chút trách nhiệm nói, “Khóc thì khóc có thể gia tăng lượng hô hấp, gần đây nó còn chưa khóc đâu.”
Vú nuôi ở bên cạnh không biết nói gì nhìn ông bố không trách nhiệm này, Bạch Thụ nói với bà mấy câu, dặn cô trông chừng đứa nhỏ, liền túm Tào Dật Nhiên đi.
Lúc trở về, là Bạch Thụ lái xe, Tào Dật Nhiên ngồi bên ghế phó lái chống đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, “Con nít lớn nhanh ghê, lúc trước nhỏ xíu, hiện tại đã lớn như vậy rồi.”
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-nhien-tuy-phong/1995843/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.