*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Muốn cùng con trai đi chơi, nhất định phải hai người cùng đi mới được.
Tinh lực của con nít rất nhiều, cho dù là đàn ông trưởng thành bình thường cũng khó chống đỡ.
Lúc xuất phát, Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên đều mặc đồ thoải mái, hơn nữa còn là đồ đôi, đều là áo len không tay màu tím khoác ngoài áo sơ mi cùng kiểu, vốn Tào Dật Nhiên muốn mặc jacket da, nhưng Bạch Thụ nhắc nhở hắn mặc quần áo cứng quá, đến lúc đó ôm Tiểu Duy Duy, Tiểu Duy Duy sẽ cảm thấy không thoải mái, vì thế, cuối cùng đành mặc quần áo mềm mại, để tránh làm sứt mẻ đứa con cao ngạo yếu ớt.
Tiểu Duy Duy mặc một thân quần áo vận động nhỏ, trên đầu còn đội mũ, trên chân mang giày thể thao nhỏ.
Bạch Thụ ôm Tiểu Duy Duy lên xe, Tào Dật Nhiên đi đằng sau, khoác một cái ba lô, còn có một bảo mẫu theo sau, trong tay mang theo túi lớn, lúc sắp lên xe, Triệu Duyệt còn tới nhắc nhở, “Chú ý thời tiết thay đổi mà mặc thêm quần áo cho Duy Duy.”
Tào Dật Nhiên gật đầu, đón lấy túi lớn của bảo mẫu, bên trong là tất cả đồ đạc của Tiểu Duy Duy, đến lúc đó nói không chừng bé muốn dùng.
Khi lên xe, Bạch Thụ lái xe, Tào Dật Nhiên ôm con ngồi ghế sau, khi xe khởi động, Duy Duy còn ghé vào cửa kính vẫy tay với Triệu Duyệt, “Bà nội, bye bye, tụi con sẽ chơi vui vẻ.”
Triệu Duyệt bị bộ dáng giả làm người lớn của bé chọc cười, nói, “Bye bye.”
Xe lái ra cổng, Tào Dật Nhiên đống cửa kính, nói chuyện với Tiểu Duy Duy, hỏi bé trong trường thế nào.
Tiểu Duy Duy dựa vào lòng hắn, nói với hắn, “Con có bạn tốt đó, An Bằng bên cạnh con tốt lắm.”
Tào Dật Nhiên ôm thân hình nhỏ của bé, cười nói, “A, phải không? Khi nào mời bạn ấy về nhà chơi đi.”
Tiểu Duy Duy bĩu môi nói, “Không mời.”
Tào Dật Nhiên hỏi, “Vì sao a?”
Tiểu Duy Duy nhăn nhăn hàng mày nhợt nhạt, “Cậu ta không mời con qua nhà cậu ta chơi.”
Tào Dật Nhiên nói, “Vậy con có thể mời bạn trước, con mời bạn, bạn sẽ không không biết xấu hổ không mời con.”
Tiểu Duy Duy vùi mặt vào trong lòng Tào Dật Nhiên, rầu rĩ nói, “Không cần, nhà con không có mama, chỉ có A Thụ.”
Cái này khiến hai người lớn đều ngây người.
Tào Dật Nhiên cũng không tiện nói cái gì, có chút lo sợ nhìn Bạch Thụ đang lái xe, Bạch Thụ lại chỉ cười cười, nói, “Vậy con thích A Thụ, hay là thích mama?”
Tào Dật Nhiên nhìn Bạch Thụ, lại nhìn con trai, Tiểu Duy Duy đồng ngôn vô kỵ (lời con nít không kiêng kị),“Con lại không có mama, đương nhiên thích A Thụ.”
Tào Dật Nhiên bế bé lên, nói, “Nếu thích A Thụ, vậy đừng nói những lời như vậy nữa, con như vậy sẽ là A Thụ thương tâm.”
Tiểu Duy Duy nhíu lông mày nhìn Tào Dật Nhiên, lại nhìn Bạch Thụ, sau đó nói, “A Thụ đừng thương tâm nha, con không nói.”
Chút nhạc đệm ở trên xe khiến Tào Dật Nhiên hơi lo lắng, hắn không muốn Bạch Thụ phải khổ sở.
Bất quá, cái này không ảnh hưởng tới tâm tình chơi vui ở công viên hải dương.
Đỗ xe xong, hai người ba ôm cục cưng xem Nhà hát chim*, Bạch Thụ trí thức uyên bác, với mỗi loại chim đều có thể kể chuyện cho Tiểu Duy Duy nghe, Tiểu Duy Duy dựa vào vai y xem, sau đó thấy bạn nhỏ khác ngồi trên vai ba, ánh mắt bé lập lèo nhìn Bạch Thụ, nói, “A Thụ, con cũng muốn giống vậy.”
(*sân khấu cho mấy con chim biểu diễn)
Bạch Thụ hỏi, “Giống cái gì?”
Tiểu Duy Duy vỗ vỗ vai y, “Giống bạn nhỏ bên kia.”
Bạch Thụ nhìn qua, mới biết bé nói muốn cưỡi trên vai.
Tào Dật Nhiên ở bên cạnh nói, “Vậy đừng để ngã.”
Tiểu Duy Duy vội vàng cam đoan, “Không ngã.”
Vì thế Bạch Thụ đặt Tiểu Duy Duy lên vai, tầm nhìn của Tiểu Duy Duy lập tức trở nên rất cao, bé vui vẻ cười ha ha, Tào Dật Nhiên cầm bình đút bé uống nước, lại lấy khăn tay cho bé tự lau miệng.
Từ Nhà hát chim đi ra, lại ngồi cáp treo, Tiểu Duy Duy dựa vào cửa sổ cáp treo nhìn cảnh vật bên dưới, hồ nước màu lam thật lớn thật lớn khiến bé vui vẻ không ngừng kêu Bạch Thụ, “A Thụ, chú xem, thật cao nha.”
Bạch Thụ hôn mạnh lên mặt bé một cái, “Đúng vậy, còn đừng nhảy loạn, cẩn thận ngã.”
Tào Dật Nhiên ngồi bên cạnh Bạch Thụ nắm tay y, nhìn cảnh sắc bên ngoài, cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái, nói, “Nếu không cùng Duy Duy tới đây, sợ rằng em cũng sẽ không tới chơi, trước kia anh từng tới chơi?”
Bạch Thụ nói, “Nơi này mới xây xong vài năm nay, làm sao anh có thể đến chơi. Bất quá, nếu em thích, về sau chúng ta còn có thể rút thời gian đến thường xuyên.”
Tiểu Duy Duy dựa vào người Bạch Thụ, cười ha hả, “Muốn đến thường xuyên.”
Tào Dật Nhiên cười vươn tay nhéo mặt bé một phen.
Từ cáp treo trên không xuống dưới, lại chạy tới thế giới hải dương, thế giới đáy biển màu xanh khiến Tiểu Duy Duy vui vẻ nhảy dựng trong lòng Bạch Thụ, đây là lần đầu tiên bé tới, hưng phấn không thôi, hai người lớn thấy bé như vậy, cũng vui vẻ cười.
Trong đường hầm, người không nhiều lắm, Tào Dật Nhiên đưa tay nắm bàn tay rảnh ra của Bạch Thụ, tay Bạch Thụ thật ấm áp, hắn nắm chặt tay y, nhìn y cười.
Tiểu Duy Duy thấy hai người yên lặng ở chung, vội vàng vùi mặt vào vai Bạch Thụ, nói, “Baba với A Thụ hôn nhe, con không nhìn đâu.”
Chọc cho Bạch Thụ cười ha ha, Tào Dật Nhiên vỗ mông Tiểu Duy Duy một cái, thật sự hôn lên môi Bạch Thụ một cái, thấy bên cạnh có người nhìn qua, hắn không hề để ý nhìn trở về, làm người ta ngượng ngùng trước, vội vàng bỏ đi.
Từ thế giới đáy biển đi ra, ba cha con sớm đói bụng, tới nhà ăn ăn trưa, người trong nhà ăn rất nhiều, Bạch Thụ mang cục cưng tìm vị trí, Tào Dật Nhiên đi chọn cơm, sau đó lại vào nhà vệ sinh.
Những bàn khác, hoặc là đôi người yêu, hoặc là một nhà ba người, bất quá, một nhà ba người của người ta đương nhiên là ba mẹ và bé con.
Tiểu Duy Duy nhìn chằm chằm gia đình nhà người khác, bạn nhỏ bàn bên cạnh không hiểu sao lại khóc, nhào vào lòng mẹ không ngừng kêu “mama”, người ba ngược lại nghiêm túc nói, “Còn chạy loạn, ba đánh con đấy. Chui vào lòng mẹ cũng vô dụng.”
Tiểu Duy Duy nhìn chằm chằm đứa con và mẹ nhà người ta, Bạch Thụ xoa xoa mái tóc có hơi ướt của bé, lại xoa xoa sau lưng, cảm thấy nên thay áo trong cho bé, nếu không bé sẽ bị cảm, một bên hỏi Tiểu Duy Duy, “Đang nhìn cái gì?”
Tiểu Duy Duy hồi thần nhìn Bạch Thụ, trèo lên vai Bạch Thụ hôn một cái lên mặt y, nói, “Con biết mẹ là con gái, A Thụ là con trai. Bất quá, con thích A Thụ, con không cần mẹ cũng không sao. Baba nói, nếu muốn A Thụ, sẽ không thể có mẹ, nếu con muốn mẹ, A Thụ và baba sẽ không cần con.”
(đáng lẽ là phụ nữ với đàn ông, nhưng thiết nghĩ một đứa nhóc bốn tuổi nói cái từ đó rất quái cũng không hiểu được cái từ đó nên thay bằng con trai và con gái)
Bé nói vô cùng tủi thân, càng vùi mặt vào cổ Bạch Thụ, nói, “Con muốn A Thụ với baba, con không cần mẹ.”
Trong lòng Bạch Thụ đột nhiên hơi chua xót, xoa xoa đầu bé, nói, “Dật Nhiên lừa con đó, chúng ta đều cần con, vẫn luôn cần con.”
Nghĩ thầm phải giáo dục Tào Dật Nhiên một chút mưới được, hắn như vậy sẽ gây ra bóng ma tâm lý cho bé con.
Tiểu Duy Duy nhìn chằm chằm bạn nam bàn bên cạnh, đối phương khóc một hồi thì không khóc nữa, nhưng mắt sũng nước, cũng nhìn qua Tiểu Duy Duy, Tiểu Duy Duy trừng mắt với cậu nhóc, nói, “Nam tử hán mới không khóc đâu, cậu không phải nam tử hán.”
Lại chọc con trai nhà người ta khóc lên.
Bạch Thụ cùng ba mẹ đối phương đều dở khóc dở cười.
Lúc này Tào Dật Nhiên cũng đã trở lại, tới bàn phục vụ chọn đồ ăn nhanh hơn nhiều so với chờ phục vụ tới, chờ hắn về, phục vụ cũng đã bưng cơm tới đây.
Tào Dật Nhiên ngồi xuống, vươn tay xoa xoa khuôn mặt đỏ đỏ của con trai, nói, “Trông thế này, giống như muốn sốt.”
Bạch Thụ để hắn ôm bé con, tìm áo sơ mi trong túi Tiểu Duy Duy ra, nói, “Con nó mồ hôi, đổi quần áo cho bé mới được.”
Tào Dật Nhiên đã biết cách chăm sóc bé con, vừa đáp vừa nói với Tiểu Duy Duy, “Đến, thay đồ cho con.’
Tiểu Duy Duy thấy trong nhà ăn còn có rất nhiều người khác, còn có rất nhiều bạn nhỏ khác, lên tiếng, “Có bạn nữ nhìn thấy.”
Bé vừa nói vậy, Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ liếc nhau, đều cười, nói, “Được rồi, chúng ta tới nhà vệ sinh thay.”
Hai người thay quần áo mới cho Tiểu Duy Duy rồi quay về bàn ngồi ăn cơm, Tiểu Duy Duy được đặt trên ghế bên cạnh, ghế dựa thiết kế riêng cho các bạn nhỏ, bé ngồi vững vàng, tự mình cầm thìa bắt đầu múc ăn ra hình ra dạng.
Bạch Thụ thỉnh thoảng gắp đồ ăn bé thích cho bé, Tào Dật Nhiên lại bỏ cá hồi canh rau tới trước mặt bé, bé vừa ăn ngon, vừa nhắc nhở Tào Dật Nhiên, “Baba, ba cũng múc canh cho A Thụ đi.”
Tào Dật Nhiên nói, “Rồi.”
Người một nhà ăn rất thoải mãn, không ít bàn bên cạnh nhìn qua, có lẽ phần lớn người đều phát giác, đây là một đôi đồng tính mang theo con.
Lúc từ nhà ăn đi ra, Tiểu Duy Duy mới vừa ăn no không muốn ôm, một tay nắm tay Tào Dật Nhiên, một tay túm ngón tay Bạch Thụ, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang giẫm chân bước đi, nhưng lúc tới cầu thang, bé bị làm khó, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Thụ, “A Thụ, ôm một cái.”
Bạch Thụ cười ha hả ôm bé lên.
Buổi chiều đi xem biểu diễn cá heo, ngồi vòng xoay ngựa gỗ, xem gấu trúc v.v.. lúc màn đêm sắp buông xuống mới mang cục cưng về nhà.
Ba người không trực tiếp về nhà, mà là tới nhà hàng xoay tròn ngắm cảnh nổi tiếng, nơi này bình thường là người yêu tới dùng bữa, hai người đàn ông dắt một bé con tới, sợ rằng rất hiếm thấy.
Bất quá, Tào Dật Nhiên rất có mặt mũi, quản lý tự mình tới tiếp đón, sắp xếp vị trí tốt nhất, còn vì an toàn của bé con, tìm cho bé con mấy cái đệm để bé ngồi.
Người một nhà ăn xong mới về, thời gian đã rất trễ, Tiểu Duy Duy mệt mỏi cả ngày, ngủ say trong lòng Tào Dật Nhiên, còn ngáy nho nhỏ.
Bạch Thụ quay đầu nhìn Tào Dật Nhiên đồng dạng ngủ gật, nghĩ thầm thường xuyên ra ngoài chơi một chút như vậy rất tốt, không chỉ đối với Tiểu Duy Duy, còn đối với y và Tào Dật Nhiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]