Vũ Thanh nhìn đồng hồ đeo tay, lại ngó về phía đầu con dốc. Hơi thở của cô nàng hiện lên trong ánh đèn đường heo hắt, rồi hòa vào sương đêm đang phủ xuống. Đêm hai mươi tháng chạp âm, cái se lạnh của một đêm đông miền bắc đã dần ùa về theo những cơn gió mùa. Rét như luồn vào cổ áo, thấm vào da thịt, buôn buốt mà khoai khoái.
Đối với Vũ Thanh, thì chính cái khoảng thời gian này hàng năm là cô nàng được rảnh rang nhất. Chẳng những được nghỉ học ở nhà, lại chưa phải lo lắng sắm sửa chuẩn bị đón Tết. Thành ra, với Vũ Thanh mà nói, Tết thực sự là ba ngày trước lúc thả cá thả chim, và ba ngày sau khi chúc Tết thầy cô.
Song năm nay đã khác rồi...
Tháng chín năm kia, Vũ Thanh lên thành phố học đại học, không ở làng cũ nữa. Cô nàng tự nhủ, thực ra cũng chẳng nhớ nhung gì. Người làng giờ đổi thay cả rồi. Từ lúc nhà nước cho mở khu công nghiệp, ai cũng kín cổng cao tường, cuộc sống thì thoải mái hơn đấy, nhưng cái tối lửa tắt đèn chẳng còn như xưa nữa, mạnh nhà ai biết nhà nấy.
Đến những năm cấp ba thì chẳng thấy mặt đám bạn ngày xưa trộm quả tắm sông với mình được nữa. Ai cũng đi sớm về muộn, lo lắng chuyện thi cử, rồi lại mỗi đứa một phương trời...
Cô nàng thở mấy hơi vào tay cho đỡ lạnh, chốc chốc lại nhìn đồng hồ.
Một giờ sáng rồi...
Lên thành phố học, đến nay là sinh viên năm hai, nhưng lần này là lần đầu tiên Vũ Thanh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935021/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.