“Thiếp sẽ gặp anh ở sân thượng. Giải quyết xong thì nhớ gọi đấy...” 
Điệp Y cúi mình, nâng mép váy lên một tí, sau đó biến mất hẳn vào bóng tối. 
Điền Quý chặc lưỡi. Nếu Điệp Y xuất hiện ở đây thì có lẽ người mà cô nàng vừa nói chuyện chính là Phượng Ngân rồi. Nghĩ đến đây, bất giác anh chàng thấy nhẹ nhõm hơn. 
Có lẽ, có những chuyện người khác nói ra thì tốt hơn. 
Văn phòng vẫn để mở, ánh đèn hắt ra từ bên dưới khe cửa. Trên tường còn có chữ viết bậy nguệch ngoạc, chửi rủa trù xéo Điền Quý. Không nói ra thì cũng biết ai là người viết những dòng chữ này. 
Anh chàng lắc đầu, đẩy cánh cửa ra. 
Phượng Ngân đã quay lại từ chỗ của Huệ, lúc này đang ngồi ở bàn tiếp khách. Điền Quý ngó thấy trên bàn đặt hai chén nước trà, đủ biết Điệp Y vừa đi từ đâu ra. 
“Về rồi à?” 
“Về rồi.” 
Điền Quý đáp, giọng khô khốc. 
Phượng Ngân quay lại, nhìn anh chàng, đôi mắt hơi có vẻ buồn. Dáng vẻ của cô nàng hiện tại khiến Điền Quý giật mình. 
Trái với cái anh lôi thôi lếch thếch được chăng hay chớ, Phượng Ngân rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình. Cô nàng không chạy theo mốt, cũng không thích khoe khoang, nhưng lúc nào trông cũng chỉnh tề, ưa nhìn và lịch sự. 
“Có tâm sự gì à? Tóc cũng chẳng buồn chải.” 
Điền Quý ngồi xuống xô pha, vừa vuốt lại mấy sợi tóc rối của Phượng Ngân, vừa nhẹ giọng hỏi. 
“Không có gì muốn kể cho em à?” 
Phượng Ngân không trả lời, mà hỏi ngược lại anh chàng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935019/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.