Cánh cửa bằng gỗ đào đặt trên mặt đất bắt đầu phát ra những tiếng “bành”. “bành” dữ dội. Mấy thân gỗ đã bắt đầu mục nát nứt gãy, làm gỗ vụn bắn lên không trung. Từ những kẽ hở nhỏ, một mùi thối lợm mửa bốc lên ngùn ngụt. 
Cái cửa gỗ đào bấy giờ chẳng khác nào cửa vào hầm ủ phân. 
Nhóm năm người nhanh chóng vùng dậy, tập hợp với anh Nam đang đứng thủ sẵn. 
“Xem ra chúng ta giết tay sai của nó, khiến nó không còn kiên nhẫn chờ được nữa.” 
Điền Quý chặc lưỡi. 
“Sợ à?” 
Dương Định cười, hất đầu về phía anh chàng. Cũng may cả hai từ này đều có trong vốn từ vựng tiếng Tàu mỏng dính của Điền Quý, nên cũng không đến mức cần phiên dịch. 
Điền Quý nhún vai, nói: 
“Cũng tốt. Nó tự bò ra thì càng khỏe!” 
Liễu Liên Hoa thì không rảnh rỗi tán dóc như chồng, mà nhẹ nhàng bước đến trước cánh cửa gỗ đào. Cô nàng lấy cây châm chích máu ở mi tâm ra, lấy châm làm bút, vẽ đúng chín chữ Cửu Tự Chân Ngôn lên cánh cửa. 
Điền Quý giật mình, vội nói: 
“Chờ đã! Đừng!” 
Thế nhưng có lẽ vì sợ thi vương trong mộ phá cửa, nên Liễu Liên Hoa hành động rất nhanh. Lúc anh chàng lên tiếng, thì cô ta đã hạ bút viết xong chữ cuối cùng. Cửu Tự Chân Ngôn hoàn thành, những tưởng sẽ khiến cánh cửa gỗ đào kiên cố hơn, thây ma trong mộ muốn phá quan xông ra cũng phải chịu tổn thương. 
Nào ngờ, đúng lúc này trong mộ cất lên một tràng cười rợn tóc gáy. 
“Cứu người!” 
Điền Quý vội vàng gọi to, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935017/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.