“Lêu lêu, có giỏi thì lên mà giết này?” 
Điền Quý đứng chửi với khiêu khích cái miếu suốt hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến phát chán mà con yêu tinh vẫn không chịu hiện ra. Anh chàng đâm chán, bèn vào làng tìm một sạp tạp hóa, mua vài chai rượu nếp cúng. Điền Quý bưng chô rượu gạo này ra miếu, sau đó cứ nhè cái ô đất dựng tượng mà dốc rượu xuống. Anh chàng đổ hết chai này đến chai khác vào miếu, sau đấy cười hô hố lên rằng: 
“Đấy nhé, nhà ngươi dọa giết ta, ta đây chẳng thèm chấp trẻ con còn mang rượu đến mời nhà ngươi. Ta đã có thiện ý muốn biến can qua thành hòa bình rồi, nhà ngươi đừng có được nước làm già đấy nhé.” 
Điền Quý nói mặt tỉnh bơ, giống như hơn một tiếng đứng chửi với đủ thứ ô ngôn uế ngữ vừa rồi không còn chút dấu vết nào trong ký ức của anh chàng cả. 
Thực ra, anh chàng cũng nể con yêu tinh. Điền Quý đã mò đến tận cửa, nếu không phải ngại chuyện bị công an sờ gáy thì anh chàng đã đã cho một mồi lửa đốt béng cái miếu chơi rồi, chứ không đơn giản là dốc rượu vậy đâu. Ấy thế mà nó vẫn không ló cái dầu ra, chứng tỏ nó nhịn giỏi lắm. 
Điền Quý móc một cục gỉ mũi ra, trét lên miếu, rồi cười lạnh. 
“Thế còn không chọc được mày tức điên thì tao đổi tên thành Bá Quang!” 
Làm xong xuôi, anh chàng mới thong dong quay về khu nhà trọ. 
Anh chàng đi ngang qua nhà dì Tư, nghĩ tới nghĩ lui, rồi cũng dán mấy lá bùa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934985/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.