Điền Quý xì xụp húp bát phở nóng hôi hổi, rồi thở ra một hơi thư thái. Cái hàng phở gánh nằm ngay trên mỏm cống, giữa hai cái cây cổ thụ ở ngã tư đường này là chỗ anh chàng hay mò đến nhất. Bên cạnh Điền Quý, có mấy bà cô đang vừa ăn món “bốc mả”, vừa nói chuyên tíu tít ra chiều thích thú.
“Bốc mả” nghe tên thì kinh dị vậy thôi, chứ thật ra là xương ninh nước phở còn thừa, chủ quán bán rẻ lại cho người ta. Mấy cái xương cục, xương ống lóc ra chắc dính được cỡ một phần ba lạng thịt, thế nhưng đã từng có thời người ta thích món này lắm. Vừa gỡ xương nóng, vừa nói chuyện rôm rả, tìm đâu được thêm cốc trà đá thì cũng có cái thú của nó.
Thế nhưng thời buổi bây giờ kinh tế phát triển, cái món của người nghèo như “bốc mả” cũng dần dần chỉ còn là tiếng vọng của một thời đã xa.
Điền Quý thả tiền phở vào cái mũ cối dựng bên hòn gạch, anh hàng phở cười, gật đầu một cái. Người ta xưa nay vẫn gọi anh này là phở Bộ Đội, vì anh chủ gánh thường hay mặc áo lính, đội mũ cối đi bán.
Nghe anh kể thì có hôm nọ mưa bất chợt, quần áo ở nhà phơi ướt hết cả, anh này bí quá mới lấy đại bộ quân phục của bố mặc tạm. Ấy thế mà dân họ thấy lạ, ai đời có bộ đội đi bán phở bao giờ, thế là kéo đến ăn thử. Lâu dần thì nó thành cái thương hiệu, người ta nhớ cái hương vị của anh thì tìm đúng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934981/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.