Điền Quý nhảy xuống khỏi cái xe ba gác, ba lô trên vai nảy lên một cái. Anh chàng đưa tay chào bác lái, nói:
“Cảm ơn bác nhé. Hôm nào cháu mời bác cốc bia.”
Người lái xe là một ông bác cao tuổi, râu tóc bắt đầu ngả sang màu xám khói. Những vết chân chim, những đốm đồi mồi trên mặt ông hằn rõ dấu vết của phong sương và năm tháng. Lão tên là Quang, hàng xóm của Điền Quý, làm nghề chở hàng thuê cho người ta.
Lão Quang xua tay, bảo:
“Thôi. Mày đừng có gạ mà tao thèm, ông bác sĩ đang kêu cái lá gan của tao lắm đấy.”
Vừa nói, lão vừa nổ máy, cái xe ba gác bon bon chạy trên phố, tiến về phía khu chợ nằm sát bên bờ hồ.
Điền Quý vươn vai một cái, lọc cọc xỏ chìa rồi kéo cái cửa sắt han rỉ sang một bên. Lộ ra trước mắt anh chàng là một khu cầu thang ngổn ngang rác rưởi, bụi bặm bám đầy trên các phiến gạch hoa. Một bóng đèn duy nhất, bé tin hin treo vắt vẻo trên trần. Điền Quý xỏ tay vào túi quần, đạp trên đống rác mà tiến về phía cầu thang, đèn cũng chẳng buồn bật. Cái đèn bé tẹo, chả sáng được mấy, mà ban ngày bật đèn thì mụ chủ nhà ở tầng dưới lại làu bàu nhức cả tai. Anh chàng chân nam đá chân chiêu, vừa đi vừa ngáp nghe chừng thiếu ngủ lắm. Dọc đường lên tầng, có mấy người thuê trọ nhìn ra cửa, phát hiện được Điền Quý. Song, có vẻ do đã quen với dáng vẻ lờ đờ như nghiện thiếu thuốc này của anh chàng, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934979/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.