Hai người chờ Phạm Minh Hằng tỉnh lại, rồi bắt đầu bàn xem bước tiếp theo phải làm thế nào. 
Điền Quý chủ động lên tiếng trước: 
“Cái màn sương này quá quái dị.” 
“Đúng vậy. Ở trong đó căn bản không phân biệt được trái phải trên dưới, đông tây nam bắc gì cả. Nếu không phải có anh ta cứu, tôi chắc đã chết đói chết khát rồi.” 
Phạm Minh Hằng nhìn sang Vũ Phạm Long, bảo. 
Điền Quý lại hỏi: 
“Tôi tưởng cô có đem la bàn theo?” 
“Có đem, nhưng vô dụng. Vừa bước vào màn sương là kim nó nhảy loạn cả lên, xong còn thế này nữa này.” 
Cô nàng lấy trong túi xách ra một cái la bàn, dúi cho Điền Quý. Anh chàng vừa nhìn là biết đấy là loại đắt tiền, hàng xách tay ở nước ngoài về. 
Điền Quý vừa nhìn la bàn, lập tức phì cười: 
“Cái thằng cha xây mộ này cũng hóm thật.” 
Té ra cái la bàn của Phạm Minh Hằng bấy giờ đã rụng mất nửa cái kim, bốn ký tự đại diện cho bốn hướng thì biến thành bốn chất rô cơ tép bích trong bộ bài tây. Cái kim cũng không ngồi yên, cứ quay chầm chậm như cái đồng hồ deo tay vậy. 
La bàn mà biến thành ra thế này thì đúng là không dùng được nữa. 
Vũ Phạm Long nói: 
“Lúc xuống tàu cả ba đi sát cạnh nhau, thiếu mỗi tay nắm tay nối vòng tay lớn thôi, mà còn lạc mất nhau thì đúng là khó nhằn thật. Lần này tìm được tiểu thư đây là ăn may, tìm được chú là nhờ trông thấy cái bọn Phi Đầu Man giãy chết.” 
Phạm Minh Hằng bèn tiếp: 
“Thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934962/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.