Chương trước
Chương sau
Điền Quý giơ hai tay lên không, làm ý đầu hàng, bảo:
“Tính toán hay thật đấy. Giờ ta hết đồ nghề rồi, lại trọng thương, có mấy nả sức mà đánh? Nếu thích thì ông anh cứ đánh vỡ mặt thằng Quý này đi là xong. Nhưng Vũ Phạm Long à, thắng mà không võ thì chả phải thứ nhà ông anh muốn đúng không?”
“Cũng có lý...”
Vũ Phạm Long nghĩ một lúc lâu, đoạn khoát tay, bảo:
“Thế thì để ta chữa cho, cho nhà ngươi mở mang tầm mắt mà biết Thượng Thiên Kim Quan không thua kém gì Lục Thần quyết.”
“Ấy ấy! Đừng đừng! Cậu bình tĩnh đã kẻo làm ơn hóa hại đấy.”
Tiếng cười đầy vẻ quyến rũ mang theo một thứ mê lực khiến người ta không tự chủ được cất lên, xen ngang vào bước chân của Vũ Phạm Long. Gã đứng lại, hướng lên tầng mây ôm quyền chào theo kiểu con nhà võ, nói:
“Xin Hộ Quốc Phu Nhân giải thích rõ cho, thằng này thô hào lỗ mãng nghe không hiểu.”
Chị Hà mặc một bộ đồ công sở, đạp trên chín cái đuôi cáo, từ từ bay xuống con đường đất. Chị ta không vội trả lời mà chạy đến, nhét cho Điền Quý một viên thuốc to bằng đầu ngón út, đoạn bảo:
“Quý nó trọng thương vì bị cụ ấy nhập, bây giờ cậu mà truyền thêm khí của Thượng Thiên Kim Quan vào thì có khác nào bơm thêm hơi vào quả bóng bay đã căng phồng?”
Vũ Phạm Long bèn nói:
“Thế nhưng rõ ràng cái cô kia có truyền thêm khí sang để chữa cho hắn. Nói thế khác nào Thượng Thiên Kim Quan thua kém Lục Thần quyết?”
Bấy giờ, lại có một người nữa lên tiếng:
“Thượng Thiên Kim Quan và Lục Thần quyết đều là hai môn tuyệt học chí cao vô thượng của giới võ giả. Thế nhưng, trước khi luyện tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh thì một môn thiên về dương cương, môn kia thiên về âm nhu, nên Lục Thần quyết thì chữa cho thằng cháu tao, còn Thượng Thiên Kim Qan sẽ giết nữa. Mày có chắc mình đã luyện môn này đến mức cùng cực, không thể tiến thêm nữa chưa mà so sánh như thế?”
Ông cụ nhỏ thó bước ra từ đằng xa, lên tiếng.
Hai nhân vật đức cao vọng trọng đã mở lời, Vũ Phạm Long có ngoan cố cách mấy cũng không thể không nhượng bộ. Điền Quý thấy cảnh này mà mừng húm, biết là lần này giữ được cái mạng mà về. Ông cụ lườm anh chàng một cái, đoạn tung chân đá đánh cốp một phát vào lưng Điền Quý. Anh chàng đau đến giật bắn người lên, mồm kêu oai oái. Thế nhưng ngay sau đó lại thấy cả người thư thái hơn, đã có thể gượng dậy đi lại được.
Ông cụ hất đầu về phía tỉnh A, bảo:
“Mày với thằng Quý quay về chỗ cô Hà đi, ở đấy có người đang chờ sẵn đấy.”
“Hai anh được đấy nhỉ? Một người thì thả yêu quái cấp thảm họa ra ngoài, người kia thì phá quán của Táo Quân.”
Bấy giờ, ngồi trên ghế tổng biên tập là một cô bé con, thoạt nhìn thì chắc khoảng mười một mười hai tuổi. Trên bàn, chỗ để bút thì bây giờ đang cắm một cái kẹo bông to xụ.
Sau lưng cô nhóc, Ngạc Kiếm Lê Thị Năm vừa đứng, vừa cười bất đắc dĩ với Điền Quý. Trúc Kiếm Đinh Văn Phong vẫn lầm lầm lì lì, ôm kiếm đứng môt bên, hai mắt lim dim. Cô bé nọ vừa lườm vừa mắng hai người Điền Quý, Vũ Phạm Long, thỉnh thoảng lại mó tay xé kẹo ăn. Giọng nói nghiêm khắc phát ra từ một đứa bé miệng còn hơi sữa khiến khung cảnh trở nên cực kì quái đản. Thế nhưng, những người trong phòng, bao gồm cả Điền Quý và Vũ Phạm Long đều không cảm thấy có gì kì quái cả.
Bởi lẽ, cô bé con ba trăm mấy tuổi đầu này có thân phận cực kì đáng sợ.
“Cô bé” này tên Triệu Vân Sam, vốn là dòng dõi bà Triệu Triệu Quốc Trinh, hiện tại đang kiêm chức phó tư lệnh của giới hành giả và hội trưởng của Chân Kiếm Hội. Tương truyền ngày xưa khởi nghĩa, bà Triệu có nhận một người con nuôi, hậu duệ của đứa trẻ ấy chính là Triệu Vân Sam này.
Điền Quý vừa cúi đầu, vừa nghĩ bụng:
“Cô ta đích thân đến đây, e là kiếm Trấn Long không đơn giản.”
Anh chàng nhìn sang kẻ chịu trận cùng, nhẹ nhàng lắc đầu. Tên hâm hấp này làm gì không làm, đang yên đang lành lại đi đập quán của Táo Quân, thật là không biết vì lí do gì.
Vũ Phạm Long thô hào lỗ mãng, tuy đầu thì cúi, chịu nghe cô bé kia mắng té tát nhưng miệng vẫn lẩm bẩm:
“Không đánh lại nhà ngươi, ta nhịn. Đợi ngày sau sẽ cho mụ biết mặt!”

“Hội trưởng, thật ra cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
Lê Thị Năm nãy giờ đứng nghe hai người Điền Quý bị chửi cho xói máu đầu, có lẽ lúc này vì cô bé kia phải ngừng lại lấy hơi còn chửi tiếp mới dám lên tiếng can.
Đinh Văn Phong thấy vợ nói, cũng đành hùa theo:
“Hội trưởng, theo mỗ thấy đừng chửi nữa.”
Cô bé con, cũng là hội trưởng của Chân Kiếm Hội, quay về phía lão:
“Ô? Lão cũng muốn cầu xin cho hai cái tên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này à?”
Lão nhún vai, bảo:
“Theo mỗ thì hai tên này đều chả đứa nào là quân ăn lời, hội trưởng chửi chỉ tự bẩn tai mình chứ bọn nó có thèm nghe đâu?”
“...”
Cô bé bèn hắng giọng một cái, nói:
“Nhà họ Điền và họ Vũ Phạm đều có địa vị đặc thù trong giới hành giả. Tôi hi vọng hai anh hành xử sao cho xứng đáng với danh tiếng gia tộc mình, cũng như có trách nhiệm với đặc quyền được trao, hiểu chưa?”
“Rõ!”
Cả Điền Quý và Vũ Phạm Long đều đứng bật dậy, cười như bố đẻ em bé, trông chả có vẻ gì hối lỗi hay bị ảnh hưởng bởi những lời chửi mắng ban nãy cả.
Triệu Vân Sam giơ ngón cái với Đinh Văn Phong, đoạn nói:
“Được rồi. Vũ Phạm Long, ai cho cậu tự tiện rời khỏi Đảo Quỷ?”
Vũ Phạm Long lập tức nói:
“Trận chiến mười năm trước tôi nghĩ mãi rồi, tôi thua không phục, muốn đánh lại!”
Triệu Vân Sam cười khẩy:
“Hai gia tộc Điền, Vũ Phạm đã có ước định trước, mỗi đời truyền nhân chỉ đánh một trận. Kẻ thắng đi lại trong nước, người thua canh gác Đảo Quỷ, sao bây giờ lại bội ước?”
Vũ Phạm Long nói:
“Tên này không dùng lối đánh gia truyền, lại đi bày trận phong thủy, tôi không đề phòng mới thua. Bây giờ đánh lại, tôi dám chắc sẽ cho hắn đo đất!”
“Trong ước định của hai nhà không hề bắt truyền nhân phải dùng lối đánh, chiến lược cụ thể. Điền Quý có thể dùng thuật phong thủy thắng được cậu là tài của anh ta, có gì mà không phục?”
Triệu Vân Sam đáp.
Chỉ thấy, gã nhướn đôi mày lên, bảo:
“Đừng tưởng tôi không biết. Chẳng qua nhà họ Vũ Phạm vừa là thế gia nhà võ, vừa thuộc giới hành giả nên các người mới cố tình chèn ép chúng tôi thôi. Tôi nói thẳng, người nhà họ Vũ Phạm ở Đảo Quỷ khô cằn hơn trăm năm nay đã đủ rồi. Hôm nay tôi mặc kệ! Để truyền nhân nhà họ Điền đánh một trận với tôi, bằng không tôi sẽ bị ám ảnh, thực lực dậm chân tại chỗ, Thượng Thiên Kim Quan mà không có tiến cảnh thì không biết lúc nào nhà họ Vũ Phạm sẽ bị lũ quỷ trên đảo giết đâu.”
“Anh... Thích đánh chứ gì? Được! Tôi thay Điền Quý đánh với anh!”
Cô bé Triệu Vân Sam lật tay một cái, trên lòng bàn tay đã có một thanh đao ngắn xuất hiện. Lưỡi đao trắng đục như sữa, không phải kim loại mà là chất sừng, có lẽ là răng hay móng của một con thú nào đó.
Đúng lúc này, Điền Quý bèn nhảy ra, nói:

“Từ từ đã, tôi có ý này.”
“Ồ! Nói thử nghe xem.”
Hai mắt Triệu Vân Sam sáng rỡ, thanh đao trắng cũng bị vứt ra đằng sau đánh thụp một cái. Đinh Văn Phong lách đầu sang một bên, né khỏi cú ném.
“Chú lần này muốn kéo ai xuống nước?”
Lê Thị Năm lườm Điền Quý một cái dài cả cây số, nói với vẻ mặt dè chừng.
Anh chàng nhún vai, đáp:
“Chị cứ nghĩ xấu cho em thế? Em đã bao giờ làm gì ai đâu?”
Lê Thị Năm nhướn mắt nhìn Điền Quý một cái, đoạn bắt đầu đếm từng ngón tay một:
“Lão cóc này, hai vợ chồng tao này, ngoài ra...”
“Thôi được rồi.”
Điền Quý vội vàng cắt ngang chị ta, sau đó giơ hai tay lên trời, nói:
“Coi như em chịu thua được không?”
Anh chàng vừa nói dứt câu, tức thì đằng sau có tiếng người hắng giọng một cái rất rõ ràng. Điền Quý phắt lại, đã thấy Triệu Vân Sam đang nghển cổ, cằm hất hất ra chiều chờ đợi. Anh chàng bèn nói:
“Lần này tuy Vũ Phạm Long tự ý rời đảo là không hay, nhưng dù sao không có anh ta thì tôi cũng chẳng sống được đến bây giờ. Thiết nghĩ, nên để anh ta lấy công chuộc tội, cùng tôi giải quyết chuyện ở Lăng Vua Ma là hơn cả.”
Nghe anh chàng nhắc đến nhiệm vụ, Triệu Vân Sam sa sầm sắc mặt lại, nói:
“Chuyện lần này đã phái cả anh ra rồi, cứ tưởng là sẽ đâu vào đấy cơ. Là tôi đánh giá thấp độ nghiêm trọng của Lăng Vua Ma rồi.”
Điền Quý bỗng toét miệng ra cười, chân mày nhướn lên, lộ rõ vẻ giảo hoạt:
“Đúng rồi. Nói cho cùng thì chuyện này cũng là do cô mà ra cả. Biến số khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn mức cần thiết là Vân Kiếm, cũng chính là Trịnh Thanh Loan. Chà chà, một trong thất kiếm thánh của Chân Kiếm Hội cơ mà. Nhân vật này khiến độ khó của nhiệm vụ tăng cao quá thể. Nếu nói cô không biết gì, hà hà, họa có thằng ngu mới tin.”
Triệu Vân Sam lườm Điền Quý một cái, có lẽ cô nàng không ngờ thằng cha này lại thừa cơ cô nàng nhún nhường để hỏi tội:
“Mở cặp mắt mù ra mà nhìn. Mười năm trước ta đây vừa mới hoàn đồng, là đứa trẻ sơ sinh, có muốn quản lý chuyện của hội một ngày cũng chỉ quản được ba bốn tiếng đồng hồ thôi, làm sao mà làm mọi chuyện trót lọt hết được?”
Anh chàng nhún vai, câng câng cái mặt lên, nói:
“Tôi mặc kệ. Lần này sự tình hỏng bét là do trong hội Chân Kiếm có nội gian, ảnh hưởng đến công việc của hành giả, còn khiến tôi tí thì đi đời nhà ma.”
“Thế lại muốn yêu sách gì?”
Triệu Vân Sam nhoẻn miệng, cười lạnh.
Điền Quý chỉ chờ có thế, đáp:
“Tôi muốn được cấp quyền sử dụng kiếm Thuận Thiên.”
“Nói chuyện nghiêm túc, hoặc phắn!”
Triệu Vân Sam quát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.