Điền Quý giơ hai tay lên không, làm ý đầu hàng, bảo: 
“Tính toán hay thật đấy. Giờ ta hết đồ nghề rồi, lại trọng thương, có mấy nả sức mà đánh? Nếu thích thì ông anh cứ đánh vỡ mặt thằng Quý này đi là xong. Nhưng Vũ Phạm Long à, thắng mà không võ thì chả phải thứ nhà ông anh muốn đúng không?” 
“Cũng có lý...” 
Vũ Phạm Long nghĩ một lúc lâu, đoạn khoát tay, bảo: 
“Thế thì để ta chữa cho, cho nhà ngươi mở mang tầm mắt mà biết Thượng Thiên Kim Quan không thua kém gì Lục Thần quyết.” 
“Ấy ấy! Đừng đừng! Cậu bình tĩnh đã kẻo làm ơn hóa hại đấy.” 
Tiếng cười đầy vẻ quyến rũ mang theo một thứ mê lực khiến người ta không tự chủ được cất lên, xen ngang vào bước chân của Vũ Phạm Long. Gã đứng lại, hướng lên tầng mây ôm quyền chào theo kiểu con nhà võ, nói: 
“Xin Hộ Quốc Phu Nhân giải thích rõ cho, thằng này thô hào lỗ mãng nghe không hiểu.” 
Chị Hà mặc một bộ đồ công sở, đạp trên chín cái đuôi cáo, từ từ bay xuống con đường đất. Chị ta không vội trả lời mà chạy đến, nhét cho Điền Quý một viên thuốc to bằng đầu ngón út, đoạn bảo: 
“Quý nó trọng thương vì bị cụ ấy nhập, bây giờ cậu mà truyền thêm khí của Thượng Thiên Kim Quan vào thì có khác nào bơm thêm hơi vào quả bóng bay đã căng phồng?” 
Vũ Phạm Long bèn nói: 
“Thế nhưng rõ ràng cái cô kia có truyền thêm khí sang để chữa cho hắn. Nói thế khác nào Thượng Thiên Kim Quan thua kém Lục Thần quyết?” 
Bấy giờ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934949/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.