Chương trước
Chương sau
Phượng Ngân thu hút can đảm, hỏi:
“Thưa cụ, nếu cụ đã biết chuyện hồi đấy, chắc hẳn là biết con luyện Lục Thần Quyết.”
Ông cụ bèn nói xen vào:
“Muốn biết tại sao lúc vận ngược Lục Thần Quyết mày lại bất tỉnh, và nguyên cớ gì con thần trùng không câu được hồn mày đi đúng không?”
“Cụ đoán được rồi thì con xin cụ chỉ cho.”
Cô nàng vội vàng đứng dậy, rót nước cho ông già.
Lão hắng giọng một cái, bảo:
“Lục Thần quyết không phải như những môn võ khác, nhà họ Trịnh nhà mày cũng không phải thế gia luyện võ bình thường. Người khác luyện võ để đánh người, còn những người như gia đình mày là để đánh quỷ.”
Ông cụ vừa nói, vừa lấy thỏi son trong áo ra, mở nắp cho lưỡi kiếm đồng đen bật ra ngoài, đúng là hình thái Bạch Hổ kiếm của Lục Chuyển. Phượng Ngân giật mình, kiểm tra lại trong túi thì phát hiện vũ khí đã biến mất từ bao giờ.
Ông lão vung kiếm chơi một cái, nói tiếp:
“Có biết tại sao lại có câu: duy thiên địa vạn vật chi mẫu, duy nhân vi vạn vật chi linh không? Ấy là vì người có ba hồn, bảy vía. Trong văn hóa Á Đông, cửu cửu quy nhất, chín đã là số lớn nhất rồi. Mười, tức là hoàn hảo vô khuyết, bởi thế nên tam tài không phải thiên địa yêu, thiên địa ma, thiên địa thần mà là thiên địa nhân vậy.”
“Cái này... nói nghe có kiêu căng quá không?”
Phượng Ngân thấp giọng, hỏi.
Kỳ thực, chuyện loài người yếu đuối hơn yêu ma quỷ quái cô nàng đã mắt thấy tai nghe rồi. Cứ như nhà lão Nguyễn Hải Phong, dòng họ nhà anh Nam đấy. Nếu con người quả thực mạnh như ông cụ nói, thì vì duyên cớ gì bọn họ lại không làm gì nổi quỷ ma yêu quái.
Ông cụ cười, bảo:
“Chuyện này đến tao cũng chả biết, có lẽ chỉ có mấy tay thánh nhân là tỏ tường thôi. Bỏ qua chuyện đó, giờ nói đến Lục Thần quyết cái đã. Như tao vừa nói, hồn vía là thứ bọn yêu ma quỷ quái nó khoái nhất, cũng là vũ khí mạnh nhất của con người. Như cái thằng ranh Trịnh Hùng Mạnh chẳng hạn, mày là con nó mà không thấy thỉnh thoảng nó lại như người khác à?”
Phượng Ngân chậm rãi hồi tưởng lại, quả thật có những lúc khí chất của bố cô – ông Mạnh – lại thay đổi. Cảm giác như trong thân ông không chỉ có một, mà có đến bảy Trịnh Hùng Mạnh khác nhau vậy. Thế nhưng, Phượng Ngân cũng mơ hồ đoán rằng không phải bố cô bị đa nhân cách, bảy khí chất kia tất cả đều là ông Mạnh cả. Từ bé đến lớn, Phượng Ngân đã quen với bố mình như vậy rồi nên chỉ coi đấy là hiển nhiên. Mãi đến lúc ông cụ nhắc, cô nàng mới thấy có vấn đề.
Ông cụ cười dài, tiếp:
“Đấy. Đấy là Lục Thần quyết đấy. Môn này nếu cô luyện được sáu phách con người thành hình dáng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Câu Trần, Đằng Xà thì mới coi là thành công. Được cái là mày vững cơ bản, nên vía tuy chưa thành thần nhưng đã cứng cáp, bọn quỷ ma không hớp hồn đi được.
Luyện Lục Thần Quyết, đến giai đoạn thứ hai là phải vận khí ngược từ huyệt vào phủ tạng, lấy đó mà nặn hình cho sáu phách. Xuôi ngược đều luyện một lần thì mới thành công được.”
Phượng Ngân “à” một cái, rồi nói:
“Thế mà bố cháu lại không nói gì.”
“Thằng Mạnh nó chẳng qua là không muốn mày dấn quá sâu vào cái vũng nước bẩn tên là hành giả này, để rồi lại chịu chung số phận với con bé đấy thôi. Mày thấy đúng không?”
Ông cụ nhìn cô nàng, ánh mắt ra chiều thú vị.
Phượng Ngân cắn môi, nói:
“Ra là ông đoán được rồi. Vậy...”
“Ngừng! Nói ra lại mất cả kịch tính. Tao muốn thấy cảnh hai đứa chúng mày nói rõ ràng với nhau, thế nó mới thú. Chứ giờ nói toạc ra, có thằng láo toét dán bùa nghe lén bên kia nó lại được lợi!”
Ông cụ vừa nói, vừa gọi vống sang phòng Điền Quý.
Phượng Ngân phì cười, bảo:
“Cụ có vẻ buồn chán quá nhỉ?”

“Tao sống đến nay là gần năm trăm năm có lẻ rồi. Mày thử nói xem là có chán hay không?”
Ông cụ vừa ngáp, vừa nhảy khỏi ghế, vai nhún, tay gãi mông, chân nam đá chân chiêu, lững thững đi về phía cửa phòng. Phượng Ngân thấy dáng vẻ vừa rồi đúng từ một khuôn với Điền Quý ra, không khỏi bật cười phì một cái. Được nửa đường, ông mới dừng lại, nói:
“Trước khi đi tao tặng cho mày vài câu, coi như là quà khuyến mãi. Thứ nhất, đao là bá giả, lực trầm, thế lớn. Câu Trần lại là sói hoang, hung tợn vô cùng. Muốn khống chế được nó thì phải mạnh hơn nó, nên thử vận ngược năm mạch còn lại đi. Thôi, giờ tao đi đây.”
“Con cảm ơn cụ, cụ đi đâu để con tiễn.”
Phượng Ngân vừa đứng dậy, đã bị câu nói tiếp theo của ông cụ làm cho tí thì ngã bổ ngửa.
Chỉ thấy ông cụ cười nham hiểm, rồi bảo:
“Tao đi đánh Tam Cúc, biết đâu lại còn được làm cái để ăn cả làng, hờ hờ.”
Người khách thứ hai bước vào phòng Phượng Ngân hôm nay lại chính là lão cóc.
Sau khi giết bảy con quỷ, trông lão đã khá hơn nhiều, tuy đi lại vẫn còn loạng chòa loạng choạng. Lão nhảy phốc lên bàn, đặt tiền Lưu Kim xuống, rồi bảo:
“Ơn cứu mạng của cô thực sự tôi chẳng biết phải đền đáp sao cả. Cóc tôi vốn là người thanh bạch, tính phóng khoáng hay giúp người. Ngặt nỗi trên răng dưới cát tút chẳng có gì quý báu hơn được Lục Chuyển của nhà cô. Thôi thì ở đây có một ít của nả tôi cất được, đúng ra dùng để mua quan tài, mong cô cầm tạm.”
Nói rồi, lão cóc ta lấy trong lỗ ở tiền Lưu Kim ra một xấp giấy bạc. Lão thè cái lưỡi dài ra liếm tiền, đếm đi đếm lại cả xấp thật cẩn thận, rồi mới dùng đồng xu vàng phóng to lên thành kích cỡ chuẩn, đưa cho Phượng Ngân. Vừa làm, tay lão vừa run bần bật, miệng lão méo lại như sắp khóc, nói:
“Cô... cô cứ yên tâm. Chỗ này không phải tiền giả đâu.”
“Trời, lão keo kiệt này chịu nhả tiền ra ngoài, mai khéo mặt trời mọc ở đằng tây mất.”
Đúng lúc này, Điền Quý mở cửa, chõ mõm vào, nói ông ổng.
Lão cóc nghiến răng, nói:
“Đừng có mà bơm đểu nhá. Tao là người thế nào đến lượt cái mồm như đít vịt của mày bình phẩm à?”
“Lão nhớ lấy nhé. Tiền mua quan tài của lão có thế này thôi à? Còn mấy đôi giày, đôi guốc kia đâu? Lão có gan thì lấy cái đôi của Bảo Đại lão khoắng được ra, bán lấy tiền đền ơn đáp nghĩa cho thằng này đi chứ?”
Điền Quý cười khanh khách, đưa tay làm bộ như đang đếm tiền.
Lão cóc vội vàng ho mấy tiếng, rồi đổi giọng:
“Những cái chuyện ơn huệ này quan trọng là tấm lòng, là ân tình có qua có lại. Sau này chú có nạn thì lão sẽ giúp, nói đến tiền nong làm gì mất cả tình nghĩa ra.”
Nói đến đây, lão vội vàng quay sang chỗ Phượng Ngân, bảo:
“Nói thế cũng không phải lão coi cô là cái loại tham tiền bạc nghĩa đâu nhé. Chẳng qua là cô không phải người trong nghề, lão cũng không muốn cô tham dự quá sâu vào chuyện cõi âm làm gì cả. Đấy, lão suy nghĩ cho hai người như thế mà cô xem thằng Quý nó nghĩ xấu cho lão thế nào kia kìa.”
Điền Quý nhún vai:
“Tôi tưởng lão nghiến răng mới mưa, hóa ra lão uốn lưỡi là đủ để hô mưa gọi gió rồi. Bái phục. Bái phục. Này, thằng em cũng là kẻ kiếm cơm bằng mồm, giờ đang đói rã họng đây. Ông anh giỏi thế thì chỉ cho vài chiêu, nuôi cái da mặt dày dày một tí, lúc nói những chuyện mất liêm sỉ nó cũng bon mồm hơn.”
Hai người chành chọe nhau một thôi một hồi, Điền Quý mới ngó sang chỗ Phượng Ngân. Anh chàng gãi đầu, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ lóng ngóng:
“À... ừ... chắc cô cũng đoán được rồi.”
Phượng Ngân gật đầu, nói:
“Nếu năm đó người kia từng đánh với anh, tất sẽ lộ ra Lục Thần Quyết và Lục Chuyển. Anh nhận ra tôi là ai cũng không có gì là khó cả.”
Vân Kiếm, tên thật là Trịnh Thanh Loan.

Cũng là người chị gái mười năm trước bị chết của Phượng Ngân.
Điền Quý thở dài, đút hai bàn tay vào túi quần, tựa cửa:
“Thế bây giờ thế nào? Tôi với cô đánh một trận sống chết? Hay nữ anh hùng mở lượng hải hà thả thằng này một cửa sống?”
“Không biết nữa.”
Phượng Ngân cúi đầu, nhẹ giọng.
Cô nàng bấy giờ cũng đã hiểu tại sao từ hôm cô nàng đánh ma rừng trên mái nhà, Điền Quý – một kẻ trước đấy không hề quen biết gì với mình – lại giúp đỡ hết mực đến thế,
Là vì Lục Chuyển.
Âu cũng là vì áy náy chuyện năm xưa.
“Anh... muốn tôi phải đối xử với anh ra sao?”
Phượng Ngân bỗng buột miệng, hỏi.
Ngay cả khi đã nói chuyện với ông cụ, cô nàng vẫn thấy lòng rối bời vô cùng. Nên đánh với anh ta một trận trả thù cho chị gái, hay coi như không có chuyện gì?
Chính cô nàng cũng không rõ.
Phượng Ngân hi vọng cũng như mọi lần, Điền Quý sẽ cho mình một câu trả lời thỏa đáng.
Anh chàng vò cho mái tóc rối tung cả lên, rồi nói:
“Khỉ thật! Đi uống bia không?”
“Sao lại... tự dưng... uống bia thì liên quan gì ở đây?”
Câu trả lời của Điền Quý còn chẳng phải là một đáp án. Phượng Ngân mơ hồ cảm thấy, dường như anh chàng cũng đang muốn tránh né vấn đề này hệt như cô vậy.
“Thì có bia dễ nói chuyện hơn. Coi như tôi trả lương cô hỗ trợ trong chuyến đánh quỷ ở nhà lão Phong, ân oán gì cứ vứt tạm sang một bên đã!”
Điền Quý nói, cổ hơi rụt lại.
Phượng Ngân thì thở ra một hơi thật dài, đoạn đứng lên, cười:
“Cũng được. Nhưng giao trước nhé, quán bia ở cõi dương tôi uống chán rồi. Anh mà không kiếm được quán nào đặc sắc một tí, độc đáo một tí tôi không đi đâu.”
“Có ngay! Lần này cô liều liệu mà xem tôi trả thù cái lần trước nhậu với anh chó đây.”
Anh chàng nói, vẻ háo hức trở lại trong giọng của Điền Quý.
Phượng Ngân cũng cười, bảo:
“Trả thù hay lại bị tôi chuốc cho say bí tỉ như lần trước? Yếu thì đừng có ra gió anh ơi, tửu lượng thì con này chả ngán ai đâu?”
Lão cóc bỗng nhảy ra:
“Gì? Ăn uống hả. Thế tức là cần trọng tài rồi... E hèm. Một người công chính liêm minh như lão đây chẳng phải là lựa chọn hoàn hảo đó sao?”
“Thôi xin đi. Lão chỉ muốn đi theo ăn chực một bữa thôi chứ gì?”
Điền Quý và Phượng Ngân cùng đồng thanh.
Hai người nhìn nhau một cái, rồi cùng ôm bụng cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.