Phượng Ngân nghe thấy đối thủ sắp tới rất có thể là Vân Kiếm – một trong Thất Kiếm Thánh mà hai bàn tay đổ mồ hôi ào ào, trống ngực đập thình thịch. Cô nàng liếm cặp môi khô khốc một cái, xoay binh khí trong tay vài lần. 
Điền Quý bỗng vỗ vai cô nàng một cái, hỏi: 
“Này! Bình tĩnh thôi. Có phải đi chết đâu mà căng thẳng thế?” 
“Đối thủ là kiếm thánh, đâu phải hạng dễ ăn gì? Chưa chắc gì tôi chống được trăm chiêu với chị Năm đâu, anh có đánh giá tôi quá cao không đấy?” 
Phượng Ngân cười khổ. 
Điền Quý mới bảo: 
“Yên chí, có tôi hỗ trợ. Mà gớm, trăm chiêu là ngon ăn rồi. Nói cho cô biết trận đánh hồi hôm tôi chưa đỡ được mười chiêu đã trọng thương tí thì toi rồi đấy.” 
“Anh nhận ra càng nói thế thì tôi càng thấy lo không?” 
“Ờ nhỉ? Thế tôi đổi một cách nói khác nhé: cảnh báo luôn là lần này không gọi được U Minh đạo lên để mà dọa con ả đâu, nên nếu cô mà không cầm cự nổi thì xong đời cả đám. Mà nhắc mới nhớ, khéo cứ tránh voi chẳng xấu mặt nào, tí nữa tranh thủ hỗn loạn mà chạy chắc vẫn còn kịp đấy.” 
Điền Quý nhún vai. 
Phượng Ngân bật cười, bảo: 
“Gì đây? Không ngờ anh mà cũng có lúc sợ người khác một phép thế đấy.” 
“Cũng đành chịu. Lần trước va chạm tí thì đi đời nhà ma rồi. Người ta bảo chim sợ cành cong mà.” 
Anh chàng tuy nói bằng giọng nghiêm túc, nhưng mặt cứ câng câng lên, thành ra Phượng Ngân nhìn mà chẳng biết đâu mà lần. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934930/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.