Anh chàng lại mó tay vào xô máu, lấy ra một cái chai nhựa khác, bảo: 
“Ban nãy dùng máu lợn chẳng qua là ngụy trang để con quỷ nó không đề phòng, thực ra trong cái chai này là máu gà. Thứ quết lên người mọi người đều là nó cả, chứ máu lợn không có tác dụng gì cả đâu. Nói ra đây không phải là dọa, mà để mọi người hiểu bọn này nó mưu mô xảo quyệt đến mức nào mà chuẩn bị tinh thần đấu với nó.” 
Thì ra, trước lúc mọi người vào đây Điền Quý đã cố tình thả chai máu gà đồng vào trong xô. Lúc bị ông cụ già chất vấn, anh chàng mới ném mạnh cây bút ngấm máu lợn xuống, cốt để lấy cớ nhúng bút vào máu lại. Lần thứ hai sở dĩ bàn tay be bét máu lợn là để dùng mùi máu này, át đi hương máu gà đồng trên cây bút đó thôi. 
Anh chàng giải thích xong xuôi, bèn lấy máu lợn, thấm xôi lá dứa cho nhuyễn nát, rồi cứ dùng cái này trét lên các khe cửa, phong kín căn phòng lại. Nói đoạn, Điền Quý lấy chỗ xôi còn lại vo thành từng viên, dặn: 
“Mọi người vo xôi thành viên, mỗi người thủ lấy một ít. Lát nữa nếu chúng nó có xông vào được thì cứ lấy đấy mà ném thì sẽ tạm không nguy hiểm gì. Không được ăn bớt đâu đấy mấy đứa nhỏ.” 
Đợi người nhà lão đầu bếp gật rồi, anh chàng mới xếp ghế thành một vòng tròn to, bảo mọi người ngồi bệt xuống ngay giữa cái vòng ấy. Nói đoạn, Điền Quý dốc nốt chai máu gà ra, vẽ một vòng tròn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934924/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.