Nguyễn Hải Phong vội mời hai người Điền Quý, Phượng Ngân vào nhà, giục vợ mau mau dọn cơm lên mời hai “thầy” bắt ma trừ quỷ. Anh chàng dạo quanh căn phòng khách một vòng, nghe tiếng đồng hồ tích tắc, nhìn vị trí đồ đạc được bài trí mà cứ vừa gật vừa lắc.
Phượng Ngân đứng bên cạnh, yên lặng không làm phiền đến. Một người giỏi phong thủy thuật như Điền Quý ắt hẳn đang xem xét thế nhà, thế đất của nơi này rồi.
Anh chàng bước đến bên tủ, nâng một bức tượng ngọc lên, mân mê xem xét một hồi rồi lại dặt xuống chỗ cũ.
Vợ Nguyễn Hải Phong là một thiếu phụ trẻ, chắc chỉ hơn Điền Quý vài tuổi, trông còn đằm thắm lắm. Chỉ là hiện tại đôi mắt cô ta thâm quầng, đôi mắt đỏ quạch, thỉnh thoảng lại che miệng ngáp. Cô ấy cũng không vì tuổi tác của hai người mà lộ ra cảm xúc thật, chỉ hơi cúi đầu, hỏi:
“Không biết hai thầy dùng đồ chay hay ăn mặn?”
Điền Quý bèn bảo:
“Món mặn. Làm một bàn bảy món toàn lợn càng tốt. Sau đó mang con dao chọc tiết vẫn dùng trong lò mổ, một cái bút lông thật cũ và một xô máu lợn đến đây, ta sẽ có cách giúp gia đình.”
Vợ lão Nguyễn Hải Phong “dạ” một cái rồi lui xuống bếp.
Hai người ngồi xuống ghế, Phượng Ngân cứ y như lời dặn của anh chàng không nói không hỏi gì, tự lấy một quyển sách ra đọc cho giết thì giờ. Trước khi hành sự, Điền Quý đã từng dặn là ở nhà khách hành tai vách mạch rừng, tốt hơn hết là cứ giả câm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934922/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.