Vân Kiếm cắn răng, động thân muốn đâm chết Điền Quý.
Anh chàng cười khẩy, bảo:
“Giết tao cướp kiếm rồi bỏ trốn à? Tính toán rất chuẩn, tao có lời khen đấy.”
Điền Quý vừa dứt câu, thì bên tai đã nghe một tiếng kim loại va chạm nhau giòn tan. Một thanh kiếm mọc ra từ cành trúc tươi tốt cắm dưới đất, một lão trung niên nhỏ thó đạp lên đốc kiếm mà đứng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt ngó trân trân vào Vân Kiếm chẳng khác nào một con cú mèo đang chực chờ vồ mồi.
Anh chàng cười nhạt...
U Minh đạo không chứa người sống, tất cả mọi cơ thể sống đều sẽ bị thối rữa, mưng mủ rồi hóa thành một bãi nước, oan hồn gia nhập vào đoàn, đi vào âm phủ chờ đầu thai. Thân là người đi lại giữa ha nẻo âm dương, Điền Quý hiểu rõ điều này không thua kém gì người nào cả.
Sở dĩ anh chàng dám liều một lần với Vân Kiếm, là có ba lí do...
Thứ nhất, Điền Quý có thuốc từ nước dãi Giả Chan, cũng tương đương với có thêm vài cái mạng. Chỉ cần không chết ngay lập tức thì có thể dễ dàng khôi phục như cũ. Thế nên, đừng nói là Vân Kiếm, cho dù có là Xóc Cà Tực thì Điền Quý cũng tự tin sẽ sống dai hơn đối thủ.
Thứ hai, với cách làm người của Vân Kiếm chắc chắn sẽ quên mất một chuyện tối quan trọng.
Nguyên nhân còn lại chính là... trực giác.
Lần này tiếp xúc với Vân Kiếm, Điền Quý có một cảm giác mơ hồ rằng con ả không phải người còn sống. Mà những kẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934916/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.