Hai người bọn Điền Quý ngồi trên cái lưng sần sùi gai góc của chị Năm. Chị này quẫy cái đuôi khổng lồ, thân sấu xé nước lao đi như ngồi xuồng máy, không hề chòng chành rung lắc gì cả. Phượng Ngân thấy cũng không có việc gì làm, bèn gạ chuyện:
“Này!”
“Hả??”
Điền Quý lơ mơ nhỏm dậy, giọng nghe rõ vẻ ngái ngủ.
“Chị này... có phải là sấu năm chèo không?”
“Ô! Cô biết cả truyền thuyết miền tây sông nước xa tít mù tắp đấy cơ à?”
“Từng nghe người trong họ đi làm xa về kể.”
“Thì đúng rồi. Nhưng thực ra cũng không hẳn.”
“Anh lại nói chuyện khó hiểu nữa rồi.”
“Sấu năm chèo trong truyền thuyết dân gian đại đa số thời gian là anh trai chị. Ông anh chị mũi đỏ, da láng, còn chị thì giống sấu thường hơn.”
Cá sấu bỗng dưng cất tiếng.
Điền Quý nhún vai, nói:
“Như cô thấy đấy. Chị này là cá sấu năm chân, lão Đinh Văn Phong thì là con người, có con được mới là lạ.”
Phượng Ngân “à” một tiếng, lại hỏi:
“Chị Năm này, em hỏi câu này khí không phải, chị đừng có giận nhé.”
“Xời, cô cứ làm mình làm mẩy. Chị sống đến cái tuổi này thì giận dỗi gì mấy câu hỏi vô tri?”
“Chị hơn chồng cũng đến hơn trăm tuổi đấy nhỉ? Sao chị yêu được bác Phong thế? Có bao giờ chị thấy chồng trẻ con không?”
Sấu bèn nói:
“Tưởng gì chứ chuyện này, lại đọc trong tiểu thuyết ra đúng không? Em ơi, những người sống trường sinh như bọn chị không già đi theo năm như con người đâu.Vẻ ngoài bọn chị cố tình để ra sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934911/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.