“Em... a...”
“Cứ gọi là chị đi. Đối với mấy người bất tử kiểu này, họ hiện hình ra sao thì mình cứ gọi như thế cho tiện. Chứ cô định xưng hô với hiện vật trốn khỏi bảo tàng kiểu gì?”
Điền Quý thấy Phượng Ngân cứ ấp úng mãi cũng không biết gọi chị Hà ra sao, bèn nhắc.
Chị Hà cười giòn rụm, nói:
“Cậu Quý cứ đùa quá đáng thôi. Nhưng hôm nay đến tìm chị làm gì? Giao kèo trước nhé, chị là chị không đến cái chùa Trấn Long đấy đâu. Ông sư già nói dai như rẻ rách, toàn là lễ nghi lễ mạo, mệt muốn chết.”
“Làm tí động tĩnh ở bãi tha ma, cần chị lên bài che giấu cho.”
Quý quăng mình xuống xô pha, tự rót cho mình một cốc nước chè đặc. Anh chàng nhấp nhanh một ngụm, tỏ vẻ khoái trá.
Chị Hà hỏi:
“Là cái bãi tha ma của vợ chồng nhà Hùng – Lan phải không?? Sáng nay mới có phóng viên đưa tin về, các chú làm kiểu gì mà như gió bão cấp mười hai về bản thế hả?? Kiểu này muốn bịa chuyện sao cho nó đáng tin cũng không dễ đâu.”
“Chuyện ấy thì chị là chuyên gia, trăm sự nhờ chị cả, chứ em biết cái gì mà quân sư với chả tư vấn?”
Điền Quý nhún vai.
Phượng Ngân hắng giọng, hỏi nhỏ:
“Này, vai anh có lò xo à mà một ngày cứ nhún mãi thế?”
“Cũng đành chịu, bị nhiễm của một lão già vô liêm sỉ.”
Chị Hà nghe vậy, bèn nói:
“Này, bác ấy mà nghe thấy em nói câu này thì có là chị e cũng không cứu nổi đâu.”
Lão cóc cũng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934905/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.