“Ăn nói luyên thuyên.”
Phượng Ngân nói.
“Vậy sao?”
Hùng bỗng cười phá lên, bàn tay vỗ vào đầu con Bối Kiếm Cẩu một cái, đoạn nói:
“Có thể mày không biết, thằng nhóc con này chuyên phá trận pháp, phong thủy đấy. Mày thử đoán xem một tay thầy địa lí như thằng Quý, thể lực không hơn người thường bao nhiêu sẽ chống đỡ được bao lâu trước khi bị cắn chết??”
“Nhà ngươi muốn trao đổi tù binh?”
Phượng Ngân hơi nhíu mày.
Cô nàng mới quen Điền Quý được ít bữa, thành ra cũng không biết thực lực của anh chàng được đến mức nào. Hà huống, nếu những gì gã Hùng nói là thật, thì Bối Kiếm Cẩu còn chuyên trị khắc chế Điền Quý.
Nghĩ vậy, đâm ra cô nàng cũng hơi chột dạ.
Phượng Ngân cắn răng, phóng người lao về phía Hùng, vung tay tống ra một đấm, Lúc này cô nàng không nghĩ được quá nhiều, chỉ biết phải bắt cho kỳ được gã mù này làm con tin, có thế mới không bị động.
Con Bối Kiếm Cẩu tất nhiên không trơ mắt đứng nhìn chủ bị đánh. Nó vội vàng chạy tới, vòng sang một bên, há mồm định cắn vào bắp vai của Phượng Ngân. Cô nàng bèn mở nắm đấm ra, vỗ một cái vào mạng sườn con chó đánh bốp một cái.
Con Bối Kiếm Cẩu bị đẩy văng đi, tấm thân cứng như sắt đụng nát mấy ngôi mộ bê tông liền. Con chó đứng dậy, lắc mình cho bụi rơi hết khỏi bộ lông, rồi lại nhe nanh muốn xồ vào đánh tiếp với đối thủ. Phượng Ngân vẩy cánh tay một cái cho đỡ tê, gần như líu lưỡi vì con chó này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934902/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.