Phượng Ngân hắng giọng một cái, nói:
“Thế tôi xin phép về trước, đợi hai người chành chọe chán rồi quay lại nhé??”
Chó trắng cười trừ, nói giọng làm hòa:
“Xin lỗi, đến khổ, ai bảo cái thằng Quý này nói chuyện lại gợi đòn thế cơ chứ.”
Ngân nhún vai, không khẳng định cũng không phủ nhận ý kiến của gã.
Tay này mới tiếp:
“Người vớt xác tức là đi mò thi thể người chết dưới sông, dưới suối về giao lại cho người nhà chôn cất đó thôi.”
Phượng Ngân bảo:
“Giờ có tàu bè hiện đại, người chết xác nổi lên, sao lại cần phải mò thủ công như thế??”
“Có câu đất có thổ công, sông có hà bá. Ở đâu chẳng có ma, có quỷ. Có lắm khi ma quỷ dưới nước giữ thi thể người chết đuối lại đặng luyện tà thuật, khi đó phải có người vớt xác đến mới đòi lại được.”
Con chó ngừng một chốc, thở dài:
“Mấy năm nay lũ cuốn, người chết mất xác cũng đâu phải là ít? Cứ nhìn hai bên bờ sông, đều là tay của ma da, xác ở mãi dưới nước không ai tìm được cả đấy.”
Phượng Ngân cố ép bản thân không nhìn vào hai bờ sông lúc nhúc những cánh tay đang thò ra chới với.
Điền Quý bèn hỏi:
“Hồi đó cậu ta đến xin làm người vớt xác có nói ai giới thiệu không?”
Sự tồn tại của người vớt xác tuy không phải bí mật gì tày trời, nhưng muốn làm nghề này cũng có quy trình. Thí dụ như ở đây, bình thường con chó trắng sẽ cử linh miêu đi chiêu mộ người mới, hoặc nếu một người vớt xác làm lâu năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934893/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.