Phượng Ngân hắng giọng một cái, nói: “Thế tôi xin phép về trước, đợi hai người chành chọe chán rồi quay lại nhé??” Chó trắng cười trừ, nói giọng làm hòa: “Xin lỗi, đến khổ, ai bảo cái thằng Quý này nói chuyện lại gợi đòn thế cơ chứ.” Ngân nhún vai, không khẳng định cũng không phủ nhận ý kiến của gã. Tay này mới tiếp: “Người vớt xác tức là đi mò thi thể người chết dưới sông, dưới suối về giao lại cho người nhà chôn cất đó thôi.” Phượng Ngân bảo: “Giờ có tàu bè hiện đại, người chết xác nổi lên, sao lại cần phải mò thủ công như thế??” “Có câu đất có thổ công, sông có hà bá. Ở đâu chẳng có ma, có quỷ. Có lắm khi ma quỷ dưới nước giữ thi thể người chết đuối lại đặng luyện tà thuật, khi đó phải có người vớt xác đến mới đòi lại được.” Con chó ngừng một chốc, thở dài: “Mấy năm nay lũ cuốn, người chết mất xác cũng đâu phải là ít? Cứ nhìn hai bên bờ sông, đều là tay của ma da, xác ở mãi dưới nước không ai tìm được cả đấy.” Phượng Ngân cố ép bản thân không nhìn vào hai bờ sông lúc nhúc những cánh tay đang thò ra chới với. Điền Quý bèn hỏi: “Hồi đó cậu ta đến xin làm người vớt xác có nói ai giới thiệu không?” Sự tồn tại của người vớt xác tuy không phải bí mật gì tày trời, nhưng muốn làm nghề này cũng có quy trình. Thí dụ như ở đây, bình thường con chó trắng sẽ cử linh miêu đi chiêu mộ người mới, hoặc nếu một người vớt xác làm lâu năm muốn về hưu thì có thể tiến cử người làm thay. Thế nhưng nghe giọng điệu của con chó trắng thì dường như anh bán tào phớ không phải được chiêu mộ, cũng không có người tiến cử, mà là xin vào làm để lánh nạn. Con chó cười gằn, bảo: “Sau này bớt hỏi mấy câu thăm dò đấy đi, anh em với nhau chục năm nay, chú muốn biết thì anh sẽ nói cho mà nghe.” Đoạn đưa chai rượu sang, đánh ý là phạt Điền Quý uống. Đợi anh chàng uống xong một ngụm rượu gạo rõ to, con chó mới cười phá lên, kể: “Đúng là hồi đấy thằng đó chẳng hiểu sao lại tìm được đến đây, quỳ xuống xin anh cho làm người vớt xác. Nó bảo anh mà không nhận thì hai hôm sau nó sẽ chết bất đắc kì tử. Mẹ kiếp, lúc đầu tao cũng có tin đâu?? Tao bảo nó trốn trong này, để tao xem xem là yêu ma phương nào mà hống hách đến vậy.” Kể đến đây, có lẽ vì nhớ lại chuyện hồi đó, con chó trắng bèn giật chai rượu của Quý, tu một ngụm cho đỡ bực. Nó “khà” một cái, men say lâng lâng, mới nói tiếp: “Sư cha nhà nó, sư bố nhà nó, hóa ra nó bị một con thần trùng truy sát. Tao cứ tưởng cái giống ấy chết sạch rồi cơ, nên mới không đề phòng. Lúc phát hiện có chuyện thì thằng cu đã bị cướp mất một hồn một vía, phải vội vàng cho nó thành người vớt xác, con quỷ sứ kia mới không làm gì nổi. Nhưng nó chưa bỏ cuộc đâu. Tao vẫn đánh hơi được nó lởn vởn gần đây, mà cũng từ đấy hồn vía nó bị thiếu mất, không nói năng gì được nữa.” Nghe là “thần trùng”, mặt Điền Quý lập tức nhăn hí lại như đớp phải bồ hòn, nói: “Thế mà lại là thần trùng, xem ra chuyến này lành ít dữ nhiều rồi.” Dùng xong bữa cơm, cả con chó và Điền Quý hợp sức cũng không uống lại Phượng Ngân, bị cô nàng chuốc cho say chuếnh choáng. Cô nàng chào con chó, hẹn hôm khác sẽ quay lại, đoạn dìu Điền Quý ra khỏi gầm cầu. Con linh miêu đi trước dẫn đường, hai người bước dọc theo bờ sông, đến lúc mùi tanh hôi tan mất thì đã thấy cửa quán trọ Hương Rừng. Phượng Ngân quay đầu nhìn, con sông với hai bên bờ mọc đầy những cánh tay đã chẳng thấy đâu nữa, mà con linh miêu dẫn đường cũng đã không còn tăm hơi. Mắt thấy trời đã muộn, Điền Quý thì say quên cả trời đất, cô nàng có hỏi thì anh ta cũng chẳng biết đâu mà trả lời, nên rốt cuộc cũng đành ai về phòng người nấy.
“Người câm mở miệng? Ý bảo là mình phải tìm lại một hồn một vía của anh tào phớ thì mới biết tiếp theo phải làm gì, hay còn có ý gì khác??” Ánh nhìn của Ngân như đóng đinh vào trần nhà. Thấy chỗ góc tường có mấy con đom đóm mắc vào mạng nhện, cô nàng bèn vo lấy một cục giấy, ném đứt lưới nhện cho chúng nó bay thoát. Có lẽ do bản thân Phượng Ngân thấy trong chuyến hành trình đi tìm Lăng Vua Ma này, cô nàng cũng chẳng khác gì mấy con đom đóm bị mắc trong lưới nhện, nên sinh lòng đồng cảm. Sáng hôm sau... Điền Quý đến phòng cô nàng, hỏi: “Tối qua say quá, làm phiền đến cô.” Phượng Ngân bấy giờ đang ngồi chải tóc, nghe anh ta nói bèn bảo: “Xem lần sau hai anh còn dám xem thường tửu lượng của chị em chúng tôi không?” Anh chàng thở dài, nói: “Được rồi, hôm nay tìm cô là có việc muốn thông báo.” “Liên quan tới việc đánh ma rừng lần trước?” “Đúng vậy. Tuy vẫn nói lí được với vua của ma rừng, nhưng bên trên yêu cầu cử một người đến ‘hỗ trợ’ tôi.” Điền Quý nói đến đây bèn nhún vai: “Thế nên nếu cô không muốn bị người ta giám sát thì bây giờ chạy ngay còn kịp đấy.” Phượng Ngân im lặng một chốc. Cô nàng tự thấy với thực lực của bản thân thì tự bảo vệ mình không phải chuyện khó, nhưng thế giới tâm linh trơn như con cá trạch, không có phương pháp thì cả đời này cũng đừng mong đánh hơi thấy điều gì. Nhưng nghĩ cũng phải. Nếu quả thật chỉ cần sức mạnh là có thể vén bức màn bí mật, thì với kỹ thuật tân tiến, giới khoa học sớm đã phải phát hiện sự tồn tại của cõi siêu hình. Cũng có nghĩa, muốn tìm được Lăng Vua Ma thì con đường ngắn nhất là đi cùng Điền Quý. Nghĩ thông suốt, cô nàng bèn nói: “Được, vậy thì trước khi người giám sát đến, chúng ta xác định cùng tiến cùng lui phen này.” “Ý của cô là?” “Tranh thủ lúc này chưa có người ngoài, tôi thấy hai ta cứ nói toạc hết ra tất tần tật. Thứ nhất, như thế dễ tin tưởng nhau hơn. Thứ hai, nếu có chuyện xảy ra, còn dễ bề ứng biến. Đừng có mà ‘có những chuyện cô không biết thì tốt hơn’ với tôi. Tôi chúa ghét cái tình tiết đến lúc phát sinh vấn đề mới chịu giải thích rõ ràng trong tiểu thuyết. Ngoài đời như thế thì có mà ứng biến vào mắt, chết lúc nào chẳng hay đâu...” Điền Quý nghe cô nàng nói xong, bèn bật cười: “Cũng đành chịu, tác giả cũng cần có cơm ăn, cái gì cũng nói từ đầu thì còn giữ chân người đọc thế nào được nữa? Nhưng nói thật... tôi cũng rất ghét cái tình tiết đó.” Thế là hai người cùng ngồi xuống, kể rõ tất cả mọi chuyện liên quan đến Lăng Vua Ma.
Phượng Ngân nói: “Tôi đúng là giáo viên, nhưng cất công tìm đến lăng mộ đó không phải vì tiền bạc vật chất. Chẳng là bố mẹ tôi không hiểu trúng tà thuật gì, đang yên đang lành lại đính ước tôi với một người chết, tên tuổi quê quán của hắn cũng giấu nhẹm đi. Phải đến hôm trước tôi đang dạy ở trường thì có ông chú họ lâu rồi mới về nhà, chạy đến nói cho tôi biết phải đến thị trấn mộ của tên khốn đó. Nên tôi mới lên tàu quyết phải quật mồ hắn lên hỏi cho ra nhẽ, đòi hắn hủy cuộc hôn nhân này.” Điền Quý bỗng hỏi: “Mười sáu chữ hướng dẫn cũng là do ông ta kể cho cô?” “Đúng vậy. Có vấn đề gì à??” “Tôi nghi ngờ... chỉ là nghi ngờ thôi... cái thứ gặp cô hôm đó không phải con người đâu.” Phượng Ngân đáp: “Sau khi gặp hai con quỷ ở nhà ga và chuyến đi đến quán Ba Thước thì tôi cũng đoán được nhiêu đó rồi. Vì một nguyên do nào đấy, người họ Trịnh không được phép xuống Lăng Vua Ma, còn cái thứ đến gặp tôi ở trường lại muốn phá hỏng quy tắc này.” “Biết vậy cô vẫn muốn tiếp tục?” “Bỏ cuộc giữa chừng thì tôi không làm được.” Phượng Ngân nhún vai, chợt phát hiện chẳng rõ từ lúc nào mình đã nhiễm cái thói quen này của Điền Quý. Điều này khiến cô nàng hơi mất tự nhiên trong thoáng chốc. Ho khan một cái, cô nàng mới nói tiếp: “Nhưng anh thử nghĩ xem, ngoại trừ Vua Ma thần bí ra, còn có ai trên đời đi cưới vợ mà còn giấu giấu diếm diếm thế không??” Điền Quý đã hiểu được phần nào. Anh chàng thở dài, nói: “Tôi thừa nhận là cô mạnh hơn rất nhiều người tôi từng gặp, nhưng so với cha cô thì sao?? Nếu quả thật ông ta bị người nào đó uy hiếp phải gả cô cho hắn, cô đi đến tìm hắn một cách lỗ mãng như thế này thì có ích gì?” “Đâu phải tôi không hiểu...” Phượng Ngân hơi cúi đầu xuống, giọng đã hơi có phần chán nản. Sau đó, cô nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Điền Quý, vẻ kiên định cương nghị hiện rõ: “Nhưng anh bảo tôi phải làm gì? Ngoan ngoãn ở nhà chờ ngày bị bưng xuống mộ? Ít nhất như bây giờ nếu chẳng may có biến thì còn có thể nói chỉ mình tôi là đứa lỗ mãng tay nhanh hơn não, không liên lụy đến bố mẹ.” Thực ra so với bị đưa đến nơi, tìm đến tận cửa còn thắng ở vị thế nữa, nhưng Phượng Ngân nghĩ chuyện này không nói ra Điền Quý cũng hiểu được, nên không phí thì giờ giải thích nữa. Anh chàng ngồi nhổm dậy, ánh mắt nhìn cô nàng đã có thái độ khác. Vốn là, Điền Quý cho rằng cô nàng làm vậy để tỏ thái độ với bố mẹ đó thôi, nhưng không ngờ cô nàng này nhìn như xốc nổi, lại suy nghĩ cẩn thận như vậy. Té ra là anh chàng đánh giá thấp Phượng Ngân. Điền Quý nhún vai, nói: “Bây giờ đến lượt tôi rồi, nhỉ? Xem nào, chắc phải bắt đầu từ việc tại sao tôi lại nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]