Phượng Ngân chống thanh kiếm đen xuống, lưng đẩy thẳng, cằm hơi hướng lên, hỏi ngược:
“Anh cũng cho tôi là hạng con gái chân yếu tay mềm?”
“Không. Không. Tôi nào phải hạng có mắt không tròng?”
Anh chàng cười cười, đoạn tiếp:
“Nhưng lắm khi nắm đấm không giải quyết được tất cả mọi việc đâu. Cô khoan hãy lên tiếng, có gì từ từ ngồi xuống uống miếng nước rồi tôi từ từ giải thích cho.”
Điền Quý nói xong, bèn kéo ghế mời Phượng Ngân ngồi, rồi chỏ ấm trà trên bàn. Chờ cô nàng tự rót cho mình một chén, Điền Quý mới kể:
“Thực ra bây giờ người ta có định vị, có la bàn, đường xá cũng quy hoạch tốt hơn, công nghệ vẽ bản đồ cũng hơn hẳn ngày trước. Số người chết trên rừng trên núi rất ít, mà số người không tìm được xác mang về chôn càng ít hơn. Thành ra ma rừng cũng dần trở thành loài quý hiếm, có tên trong sách đỏ bảo tồn.”
“Dù có là loài quý hiếm đi nữa thì hành động đêm qua của tôi cũng là tự vệ chính đáng.”
Phượng Ngân cãi.
Điền Quý bèn bảo:
“Chuyện ấy thì tôi không phủ nhận, nhưng thực ra giới hành giả đang cố thuyết phục loài ma rừng hợp tác toàn diện với ta. Nếu như có họ giúp đỡ thì mảng tình báo của hành giả sẽ mạnh lên một bước dài, công tác hậu cần cũng sẽ tốt hơn. Nói chung là chuyện hôm qua không đơn giản là đấu đá khơi khơi, mà còn có nguyên nhân chính trị đằng sau nữa.”
“Thế nên anh mới bảo chuyện này chẳng liên quan tới việc tôi mạnh hay không.”
“Thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934891/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.