Quan Chi Âm khóc được một lúc..tâm tình cũng nhẹ đi chút ít..vì ngồi lâu chân trở nê tê dại..muốn đứng lên cũng khó khăn...
Tiểu Du thấy thế..nhanh chân bước đến đỡ cô đứng dậy...nhìn mắt mũi Quan Chi Âm ửng đỏ..Tiểu Du xót xa lấy khăn giấy đưa cho cô..
-" Chị..bây giờ chúng ta đưa Tiểu Ngạn về nhà...ngày mai mình sang thành phố khác tìm được không chị..?"
Thời gian không còn sớm..quan trọng là không bệnh viện nào muốn tiếp nhận Quan Thiên Ngạn..ngu ngốc cách mấy Tiểu Du cũng hiểu có người đang làm khó bọn họ..nhưng với một người bệnh nhân không còn ý thức sinh tồn cũng không bỏ qua..Tâm địa người này cũng quá độc ác rồi..
-" Chị sợ không có máy hỗ trợ, Tiểu Ngạn rất khó gắng gượng...Hay em về trước đi..giờ chị đi trong đêm mai ra còn kịp..."
Quan Chi Âm đau lòng nhìn em trai...
Tiểu Du muốn nói tiếp..bỗng mắt trợn to nhìn những người đang đi tới...
-" Chị..bọn họ sao ở đây "
Quan Chi Âm quay người nhìn theo ánh mắt của Tiểu Du..Chỉ thấy Trình Kha cùng hai người vệ sĩ đang từng bước đến gần phía cô...
Trùng hợp sao?
-" Chào cô...Chúng ta lại gặp nhau "
Trình Kha vẫn bộ dang ôn nhu như nước..nở nụ cười nhạt...mắt liếc nhẹ sang cô gái đang trợn mắt nhìn anh...rồi rất nhanh rời đi..
-" Chào anh.. thật tình cờ.."
Quan Chi Âm lén lau nước mắt còn đọng..không được tự nhiên nhỏ giọng..
-" Không phải tình cờ..Tôi đến đây là muốn gặp cô "
Trình Kha lắc đầu cười nhạt...
Quan Chi Âm rất bất ngờ về câu trả lời này.. hỏi lại như khẳng định mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-cuoc-trai-tim/109463/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.