Mặc dù quyết định sau khi rời khỏi đây thì sẽ kết thúc mọi chuyện, nhưng Lục Thừa Diệp vẫn lấy danh thiếp của mình đưa cho Lam Lam. “ Đây là danh thiếp của chú Lục, ở đây có số điện thoại của chú, nếu cháu muốn tìm chú thì gọi vào số này, cháu hiểu không?”
“ Dạ, cháu biết rồi.” Lam Lam cầm lấy danh thiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn cười vui vui vẻ. “ Nếu cháu gọi, chú có nghe điện thoại của cháu không?”
“ Tất nhiên rồi, lúc nào thích thì cháu cứ gọi, nhưng chú sợ mẹ cháu không thích cháu gọi điện thoại cho chú.” Anh cũng không ám chỉ gì, chỉ là trực giác cảm thấy Tả Tử Quân sẽ không cho Lam Lam gọi điện cho anh.
“ Vậy khi nào mẹ không có ở đây thì cháu sẽ gọi cho chú, được không?”
Anh gật đầu một cái.” Được.”
Sau khi Lam Lam cám ơn việc anh đưa danh thiếp cho bé, bé cũng muốn tặng quà cho anh, đó là con thỏ nhỏ rất đáng yêu làm bằng đất sét mà bé làm ở nhà trẻ, anh vui vẻ nhận lấy quà của Lam Lam.
Không lâu sau thì Tả Tử Quân đã trở lại, mà anh cũng tuân thủ cam kết, đứng dậy rời đi.
Tả Tử Quân cùng Lam Lam tiễn Lục Thừa Diệp ra khỏi phòng, chợt nhìn thấy bà chủ nhà đang ngồi trên thảm cỏ, vừa ôm bụng vừa bật ra tiếng khóc nức nở, cô vội vã chạy tới hỏi thăm.
“ Bà chủ Lộ, bà làm sao thế? Bị thương chỗ nào vậy?” Tả Tử Quân lo lắng hỏi.
Bà chủ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-bay-cha-cuc-cung/2473018/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.