Chương trước
Chương sau
Ông Hoa nhìn Trương Hoa cười, im lặng một lát rồi nói: "Thiên lý mã rấtnhiều, nhưng mà Bá Lạc không nhiều, chắc cậu hiểu câu này nhỉ?”

Trương Hoa gật đầu: "Cháu hiểu, chủ tịch Cổ là Bá Lạc, còn cháu chỉ là một trong những con thiên lý mã mà thôi!”

Ông Hoa tiếp tục nói: "Có đôi khi nếu thiên lý mã rời khỏi Bá Lạc sẽ mất đi tác dụng!”

Trương Hoa cười, sau đó nói: "N như vậy thì cháu muốn thử tự làm Bá Lạc xem sao!”

"Nếu cậu đã quyết định như vậy rồi tôi cũng không nói nhiều làm gì, chỉ cóđiều trường hợp của cậu hơi đặc biệt nên cần đợi chủ tịch Cổ phê chuẩnmới được!”

Trương Hoa đứng dậy nói: "Cháu sẽ đợi quyết định phê chuẩn của chủ tịch!”

Ông Hoa đặt lá đơn xin nghỉ việc của Trương Hoa ra trước mặt Cổ Triết Đông: "Đây là đơn xin nghỉ việc của Trương Hoa, ngài xem xem có nên tìm cậuta nói chuyện không?”

Cổ Triết Đông ngẩng đầu cười: "Nếu cậu ta đã quyết định như vậy thì không cần thiết phải níu kéo nữa!”

Ông Hoa nhìn vẻ mặt của Cổ Triết Đông, hỏi: "Ngài đã biết trước cậu ta đã xin nghỉ việc ư?”

Cổ Triết Đông vẫn chỉ cười bảo: "Cho dù thế nào thì cũng là một tay tôiđào tạo nên cậu ta, lựa chọn ra đi khi đang nổi như cồn thế này có đượccoi là phản bội không? Vì vậy cậu ta đi rồi cũng sẽ không thành côngđược trong ngành này đâu!”

Ông Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi hiểu rồi!”

Ông Hoa đang chuẩn bị ra ngoài thì Cổ Triết Đông nói: "Nếu có thời gian ông hãy tìm Nghiêm Lộ nói chuyện một chút, chỉ cho cậu ta ít kinh nghiệmquản lý. Mặc dù cậu ta cũng rất thông minh nhưng về năng lực quyết đoánvà quản lý thì không thể bằng Trương Hoa được!”

Cổ Triết Đôngtiếp tục nói: "Còn nữa, ông âm thầm tuyển dụng người dự bị, nếu NghiêmLộ không thể đảm đương hãy trực tiếp chọn ứng cử viên đứng đầu!”

Trương Hoa không ngờ xin nghỉ việc lại thuận lợi đến thế, Cổ Triết Đông khônghề gọi anh đến nói chuyện đã phê duyệt ngay, điều này khiến Trương Hoakhông khỏi cảm thấy hụt hẫng trong lòng.

Buổi tối ngay sau khinghỉ việc, Trương Hoa tìm Nghiêm Lộ và Đăng Quang Phi đi uống rượu, bảohọ nhanh chóng nghỉ việc để bắt tay thành lập công ty. Hai người đó nói: "Anh Hoa cứ chuẩn bị trước đi, bọn em sẽ nhanh chóng nghỉ việc!”

Lúc Trương Hoa nghỉ việc, người đàn ông nói chuyện rất lâu với Trần Dĩnhkia lại xuất hiện ở cửa hàng hoa. Anh ta nhìn thấy Trần Dĩnh liền gọi:"Chị Trần ơTrần Dĩnh khách sáo nói: "Chào anh Hoàng!”

Anh Hoàng nói: "Hôm qua tôi mời cô ấy đi ăn tối nhưng vẫn bị cô ấy từ chối!”

Trần Dĩnh mỉm cười: "Người phụ nữ đã từng tổn thương thường cực kỳ thận trọng trong chuyện tình cảm, không được nóng vội đâu!”

Anh Hoàng liền nói: "Tôi có thể mời chị đến quán cà phê bên cạnh ngồi mộtlát không? Chỉ mười phút thôi, tôi muốn tìm hiểu kỹ một chút về nội tâmphụ nữ!”

Trần Dĩnh mỉm cười: "Thật ngại quá, tôi không thể nhận lời anh được!”

Anh ta liền lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Trần Dĩnh: "Đây là danh thiếp của tôi!”

Trần Dĩnh đón lấy, xem qua thấy anh ta tên là Hoàng Lực Hàng, là giám đốc một công ty máy tính.

Hoàng Lực Hàng nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thích một cô gái, mặc dù tôibiết cô ấy từng tổn thương nhưng tôi không để tâm, càng hy vọng có thểan ủi cô ấy!”, nói rồi cười chua xót: "Đáng tiếc cô ấy rất thận trọng,cảm thấy đàn ông đều không đáng tin!”

Trần Dĩnh nói: "Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, từng bị tổn thương nên vô cùng nhạy cảm!”

Hoàng Lực Hàng nói: "Đáng tiếc là chị Trần không nhận lời, nếu không tôi cóthể tâm sự với chị nhiều hơn về cô ấy, trong mắt tôi cô ấy rất dễthương, ngay cả cái tên cũng rất đẹp!”

Trần Dĩnh tò mò hỏi: "Cô ấy tên là gì?"

Hoàng Lực Hàng nói: "Cô ấy tên là Lưu Huệ Anh!"

Trần Dĩnh khựng lại một chút rồi hỏi: "Cô ấy làm ở công ty nào?"

"Cô ấy làm ở công ty khoa học kỹ thuật Siout!"

"Nếu anh đã có lòng như vậy tôi sẽ ngồi nói chuyện với anh một lát vậy!"

Tối đó Trần Dĩnh hỏi Lưu Huệ Anh: "Dạo này có chuyện gì không?"

Lưu Huệ Anh bế Tỉnh Tỉnh, nói: "Tớ thì có thể có chuyện gì chứ?"

Trần Dĩnh nói: "Tớ không tin, kiểu gì chẳng có chuyện riêng tư!"

Lưu Huệ Anh im lặng một lát rồi nói: "Thì cũng có một chuyện, có một người đàn ông làm ở công ty máy tính theo đuổi tớ!"

Trần Dĩnh liền hỏi: "Anh ta tên gì?"

"Hoàng Lực Hàng" - Lưu Huệ Anh đáp.

Trương Hoa gần như đã dốc toàn bộ số tiền kiếm được trong hơn một năm nay đểlàm vốn thành lập công ty, sau đó bắt đầu thuê địa điểm và thiết bị vănphòng, bên cạnh đó còn thúc giục Nghiêm Lộ và Đăng Quang Phi mau chóngnghỉ việc. Hai người bọn họ cứ kéo dài thời gian, nói đợi đến khi sắpxếp xong hết sẽ lập tức nghỉ việc, dẫn theo các nhân viên gạo cội kiasang.

Cổ Vân Vân sau khi biết chuyện liền tìm đến nhà Trương Hoa, hỏi anh sao đột nhiên nghỉ việc. Trương Hoa cười bảo: "Con người aicũng phải đi con đường riêng của mình!"

Cổ Vân Vân nói: "Đâykhông phải là tính cách của cậu, với bản tính của cậu chắc chắn khôngbao giờ nghĩ đến chuyện làm ăn riêng!"

Trương Hoa nói: "Con người ai cũng phải thay đổi!"

"Cho dù cậu có tách ra làm ăn riêng thì cũng không cần phải một mình mạohiểm như thế, tôi có thể bảo bố tôi trích ra một phần tiền cho tôi xâydựng một công ty riêng".

Trương Hoa lắc đầu: "Thế thì còn gọi gì là tự lập nghiệp? Tôi chỉ muốn làm một việc gì đó bằng chính khả năng của mình!"

Cổ Vân Vân lại chạy đi tìm bố, hỏi tại sao ông không giữ Trương Hoa lại.Cổ Triết Đông nói: "Trương Hoa đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, cần gì phải níu kéo?"

"Trương Hoa không đời nào như bố nói đâu, anh ấy bản tính rất hiền lành!"

"Hiền lành ư? Nếu hiền lành nó có bỏ rơi vợ và con gái không?"

Cổ Vân Vân nhìn bố, sau đó nói: "Bố biết cả rồi ạ?"

Cổ Triết Đông lại nói: "Nếu như không biết thì sao bố lại dễ dàng từ bỏ một nhân viên xuất sắc như thế?"

Cổ Vân Vân nói: "Nếu bố đã biết rồi thì cũng nên hiểu rằng đó không phải là sai lầm của Trương Hoa!"

"Bản thân đàn ông nên là người độ lượng, đặc biệt là những người đàn ông muốn làm nên nghiệp lớn!"

Cổ Vân Vân nhìn bố, nghĩ một lát rồi nói: "Có phải bố bảo Trương Hoa ra đi không?"

Cổ Triết Đông nói: "Sao bố có thể bảo cậu ta ra đi, đương nhiên là bản thân cậu ta muốn nghỉ việc đấy chứ!"

"Cho dù là thế nào, con chỉ tin một điều, Trương Hoa không phải là loại người vong ân phụ nghĩa!"

Trương Hoa bắt tay vào việc lập công ty rồi mới hay có rất nhiều vấn đề phứctạp, nhiều thủ tục rắc rối, còn bản thân anh lại không hiểu biết gì vềnhững mặt này, đành phải hỏi Trần Dĩnh. Trần Dĩnh biết chuyện thì ngạcnhiên vô cùng: "Sao tự dưng anh lại nghỉ việc?"

"Anh muốn thử ra ngoài tự làm thôi!"

"Như thế này chẳng giống anh trước đây chút nào, anh đâu có thích tự lậpnghiệp, huống hồ giờ anh phải biết ơn Cổ Triết Đông bởi ông ấy đã cócông phát hiện và đào tạo anh, sao vừa mới đi vào quỹ đạo lại lựa chọnra đi thế?"

Trương Hoa nói: "Có thể Cổ Triết Đông cảm thấy giá trị lợi dụng của anh đã gần cạn rồi!"

Trần Dĩnh nói: "Sao anh nói vậy?"

"Anh nghĩ thế là vì anh xin nghỉ việc một cách rất thuận lợi. Nói thật lòng, nếu ông ấy tìm anh nói chuyện, có thể anh sẽ ở lại!"

Trần Dĩnhbỏ ra mấy ngày để giúp Trương Hoa chỉnh lí lại những giấy tờ và thủ tụccần thiết để xin mở công ty. Hôm nay làm xong việc, Trương Hoa nói: "Mấy hôm nay em vất vả quá, tối nay anh mời em đi ăn nhé?"

Trần Dĩnh nói: "Chẳng phải mấy hôm nay toàn là anh mời em đi ăn đấy thôi?

Trương Hoa nói: "Đó chỉ là ăn uống qua loa, hôm nay phải làm long trọng mộtchút, đợi lát nữa chúng ta đi đón Tỉnh Tỉnh trước đã!"

Trần Dĩnh nói: "Mới mở công ty thì nên tiết kiệm một tí!"

Trương Hoa đáp: "Chút tiền mọn đâu đáng gì!"

Lúc ăn cơm, Trần Dĩnh đột nhiên nói: "Chắc anh vẫn nhớ người đàn ông mà hôm trước em nói chuyện rất lâu phải không?"

Nghe Trần Dĩnh đột nhiên nhắc đến anh ta, Trương Hoa hơi ngạc nhiên, hỏi: "Thế thì sao?"

Trần Dĩnh nói: "Anh ta đang theo đuổi Lưu Huệ Anh!"

"Sao em biết?"

Trần Dĩnh liền kể lại sự tình cho Trương Hoa nghe rồi nói tiếp: "Ở trongquán cà phê, anh ta nói rất thành khẩn, nói là thực lòng thích Lưu HuệAnh!"

Trương Hoa nghe xong lại hỏi: "Thế hiện giờ anh ta với Lưu Huệ Anh thế nào rồi?"

Trần Dĩnh tự hào nói: "Qua người trung gian là em, Huệ Anh dã quyết định qua lại với anh ta rồi!"

Trương Hoa nói: "Anh ta chắc lớn hơn Huệ Anh khá nhiều tuổi nhỉ?"

Trần Dĩnh nói: "Hình như là khoảng mười tuổi, nhưng với một người từng bịtổn thương như Huệ Anh thì tuổi tác lớn một chút sẽ đáng tin cậy hơn!"

Trương Hoa nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Anh cứ cảm thấy chuyện này có gì đó khúc mắc!"

"Anh đừng nhạy cảm quá thế!"

"Bao nhiêu năm nay linh tính của anh rất ít khi sai, đặc biệt là với việc phán đoán người ngoài!"

"Thế anh thử nói xem khúc mắc ở chỗ nào?"

"Một người đàn ông ngần ấy tuổi, lại có địa vị nhất định, thật sự là lần đầu tiên thích con gái ư? Còn nữa, tại sao anh ta lại chọn cửa hàng hoa của em? Cửa hàng hoa của em cách nhà Lưu Huệ Anh tương đối xa, hơn nữa mộtngười lạ tại sao lại nói chuyện mình theo đuổi con gái với người khác?Đã thế anh ta còn là một người đàn ông trưởng thành nữa chứ!"

"Anh nói thế em thấy cũng có lý!"

"Vì vậy phải bảo Lưu Huệ Anh cẩn thận một chút. Anh chỉ sợ anh ta đã sớmbiết hai người là bạn bè nên lợi dụng em để tán tỉnh Lưu Huệ Anh thôi!"

"Bao nhiêu năm nay khó khăn lắm Huệ Anh mới mở rộng cánh cửa trái tim, ngộnhỡ phán đoán của anh là sai lầm thì chẳng phải khiến cô ấy bỏ lỡ mấtmột cơ hội sao?"

"Như thế còn tốt hơn là để cô ấy tổn thương thêm lần nữa. Nếu cô ấy mà tổn thương thêm lần nữa thì e rằng cả đời nàykhông thể bình thường trở lại được đâu!"

"Sao em lại đi nóichuyện này với anh nhỉ? Làm em bây giờ tự nhiên đầu có căng như dây đàn, vừa sợ Huệ Anh bị tổn thương, lại vừa lo cô ấy mất đi một cơ hội tốt!"

"Phụ nữ cức cẩn thận một chút thì hơn. Trong những chuyện này người thiệt thòi luôn là phụ nữ!"

"Anh biết được những chuyện này thì tốt, sau này thành công rồi đừng có làm tổn thương con gái đấy!"

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh nói: "Em thấy anh có giống loại đàn ông đó không?"

"Khó nói lắm, con người ai cũng thay đổi mà!"

Lúc công việc chuẩn bị thành lập công ty của Trương Hoa kết thúc, anh gọicho Nghiêm Lộ, ai ngờ Nghiêm Lộ nói: "Anh Hoa, thật ngại quá, cả em vàcậu Đăng đều không đi được, chủ tịch Cổ không chịu cho nghỉ, em đànhphải nói xin lỗi anh vậy!"

Trương Hoa cúp điện thoại, ngồi trongvăn phòng mới, hút thuốc cả buổi, biết mình đã mắc vào một cái bẫy. Anhkhông rõ cái bẫy này có phải là do Cổ Triết Đông đặt ra, Nghiêm Lộ vàĐăng Quang Phi thực hiện, hay là do Nghiêm Lộ vì muốn thăng chức nên đãcùng Đăng Quang Phi lên kế hoạch này.

Lúc này Trương Hoa cảm thấy hụt hẫng, bao nhiêu năm nay anh đều đặt hy vọng ở Nghiêm Lộ, tưởng rằng anh ta và Đăng Quang Phi sẽ dẫn theo một số nhân viên gạo cội của bộphận biết tất cả chỉ là giả tạo.

Trương Hoa ngồi xe buýt về nhà,cảm giác vô cùng mệt mỏi. Mấy hôm nay vốn dĩ anh cảm thấy rất nhiệthuyết, cũng tràn đầy hy vọng vào viễn cảnh tương lai, nhưng giờ chỉtrong phút chốc, tất cả dã tan thành mây khói.

Rời khỏi công tyTriết Đông, đương nhiên xe hơi của Trương Hoa cũng phải trả lại cho công ty. Đợt trước ngày nào cũng đi xe buýt nhưng trong lòng cứ nghĩ chẳngbao lâu nữa mình sẽ có xe riêng. Nhưng giờ Trương Hoa mới biết suy nghĩấy thật nực cười.

Xuống xe buýt rồi, Trương Hoa chợt nhớ đến Ngô Tĩnh.

Trương Hoa cũng cảm thấy kì lạ, mỗi khi gặp phải khó khăn anh không nhớ đếnTrần Dĩnh, không nghĩ đến người nhà, không nhớ đến một người bạn như LýDương Uy, lại càng không nhớ đến Cổ Vân Vân, thế mà lại nhớ đến NgôTĩnh.

Trong lòng anh, anh luôn cảm thấy ở trước mặt một cô gáinhư Ngô Tĩnh, cái gì cũng có thể nói ra, chẳng cần phải che giấu điềugì.

Ngô Tĩnh mở cửa ra nhìn thấy Trương Hoa liền cười bảo: "Lại gặp phải vấn đề về tình cảm phải không?"

Trương Hoa cũng cười: "Nếu là vấn đề tình cảm thì đơn giản hơn nhiều!"

Trương Hoa phát hiện ở bên cạnh Ngô Tĩnh, tâm trạng dù có phức tạp đến đâu vẫn có thể mỉm cười.

Ngô Tĩnh nghe Trương Hoa nói xong, ngẫm nghĩ rồi nói: "Nói như thế có nghĩa là hiện giờ anh đã dốc toàn bộ tiền vào công ty mới, nhưng chợt pháthiện ra không có nhân viên phải không?"

Trương Hoa gật đầu: "Dường như là vậy!"

Ngô Tĩnh nói: "Nếu như anh đã dứt áo ra đi, tách ra làm riêng thì chắc đãdự cảm được những nhân tố bất lợi có thể xảy ra rồi. Nếu như mọi thứ đều thuận lợi thế thì ai chẳng chọn tự xây dựng sự nghiệp riêng!"

"Đúng là anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng thất bại, nhưng không nghĩ sẽ gặp phải vấn đề này, hơn nữa lại từ hai người mà anh tin tưởng nhất!"

"Trong cái xã hội này ngoài bản thân ra, xét về mặt logic, bất kỳ người nàokhác đều tồn tại mặt không đáng t, thậm chí bao gồm cả người thân!"

Trương Hoa chăm chú nhìn Ngô Tĩnh, cô gái lý trí và lạnh lùng trước mặt khiếnanh cảm thấy sợ hãi, chẳng nhẽ trong lòng cô cất giấu rất nhiều điều bímật mà người ngoài không biết được?

Ngô Tĩnh nói tiếp: "Hiện giờtrước mặt anh chỉ có hai con đường, một là từ bỏ, như thế vẫn có thể giữ lại một phần tiền vốn, cũng đỡ phí hoài công sức, hai là lựa chọn kiêntrì đến cùng, dù gì vấn đề nhân viên có thể giải quyết, chỉ là vấn đềthời gian thôi. Đương nhiên, lựa chọn cách tiếp tục anh cũng phải chuẩnbị trước hai khả năng: một là thành công, hai là thất bại và trắng tay!"

Trương Hoa nói: "Nói như vậy có nghĩa là anh phải chuẩn bị tâm lý là trắng tay nếu lựa chọn tiếp tục có đúng không?"

"Có thể nói là như vậy, nếu không giờ quyết tâm từ bỏ ngay đi!"

"Lúc tốt nghiệp đại học, ngoài căn nhà mà bố mẹ tặng cho anh ra thì bản thân anh chẳng có gì, hiện giờ vẫn còn trẻ, cho dù có tay trắng, không có gì thì cũng không sao, cùng lắm là lại đi xin việc làm!"

"Nếu anh đã nghĩ vậy thì có thể thử xem sao!"

Trương Hoa không nói cho Trần Dĩnh biết chuyện công ty gặp khó khăn. Trần Dĩnh gọi điện hỏi công ty mới làm ăn thế nào, Trương Hoa nói: "Mọi việc đềuthuận lợi!"

"Thế thì tốt quá!" - xong liền nói tiếp: "Đã mấy hômnay anh không đến thăm Tỉnh Tỉnh, em biết anh rất bận, nhưng đừng làmviệc quá sức, phải chú ý nghỉ ngơi nhé!"

Đúng là mấy hôm nayTrương Hoa rất bận, chủ yếu là bận tuyển nhân viên. Nhờ có hình ảnh,danh tiếng và khả năng ăn nói của Trương Hoa, cộng thêm lý lịch từng làgiáo viên hướng dẫn trước đây nên chẳng mấy chốc Trương Hoa đã tuyểnđược vài nhân viên rất nhiệt huyết. Chỉ có điều những người này chỉ cónhiệt huyết mà chưa có kinh nghiệm, vì vậy tối nào Trương Hoa cũng phảibỏ ra rất nhiều thời gian để đào tạo họ. Còn về việc phát triển công tythì có lẽ phải đợi bọn họ thành thạo rồi mới tính tiếp được.

Trần Dĩnh gọi điện cho Trương Hoa xong, Trương Hoa mới nhớ ra đã mấy ngàynay không gặp được con gái, đột nhiên như nhớ ra điều gì, Trương Hoa vội vàng giơ cuốn lịch bàn trên bàn làm việc ra, lúc này mới phát hiện haingày nữa là đến sinh nhật đ tuổi con gái.

Trương Hoa lúc này mớigiật mình, nghĩ thầm, may mà nhớ ra kịp, nếu không lại quên mất ngàysinh nhật đầu tiên của con gái, nếu mà quên thật thì anh không thể thathứ cho chính bản thân được.

Buổi tối, lúc Trương Hoa vẫn cònđang ở văn phòng đào tạo nhân viên mới, mẹ anh gọi điện đến nói: "Từ tết đến giờ đã hơn hai tháng rồi mà không dẫn cháu nội về nhà, còn hai ngày nữa là đến sinh nhật nó, con vẫn không định dẫn nó về nhà đấy à?"

Trương Hoa vội nói: "Dạo này con bận quá, quên không đưa Tỉnh Tỉnh về nhàchơi. Chuyện sinh nhật cháu để con bàn bạc với Trần Dĩnh, cố gắng đưacháu về nhà đón sinh nhật!"

Mẹ Trương Hoa thở dài trong điệnthoại: "Con bé dễ thương như thế, mặc dù mang họ Trương mà nhà họ Trương lại không được quyết định!"

Trương Hoa không biết nói gì. Mẹ anh lại nói thêm: "Nếu hai anh chị không như thế, có lẽ tuần nào tôi cũng vào thăm cháu nội!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.