Chương trước
Chương sau
1.

Buổi tốiTrần Dĩnh về nhà trước, trong cửa hàng chỉ còn lại Đổng Mộng Mộng và hai cô nhân viên. Thu dọn xong, ba người không đi ngay mà ngồi nghỉ ngơimột lát. Một cô gái nói: “Hôm nay đắt hàng thật, mệt lã cả người!” mộtcô khác lại nói: “Đắt hàng thì tốt chứ sao, chỉ sợ không bán được thôi!”

Đổng Mộng Mộng nói: “Tiểu Nhã nói đúng lắm, nhân viên chúng ta chỉ mong bán được hàng, như thế tiền lương mới cao!”

Tiểu Nhã nói: “Sao em thấy dạo này hình như chị dâu có tâm sự gì đó?”, haicô nhân viên mới cũng gọi Trần Dĩnh là “chị dâu” như ô gái kia nói: “Rốt cuộc chị dâu với thầy Trương có quan hệ gì?”

Tiểu Nhã nói: “Đã có con với nhau rồi, cậu còn hỏi là quan hệ gì nữa à?”

“Nhưng chúng ta đều biết thầy Trương còn độc thân mà, hơn nữa trước đây saukhi tan lớp đều đi cùng vơi thiên kim tiểu thư của tập đoàn Triết Đôngmà!” – Nói xong dường như ngộ ra điều gì liền nói: - “Chẳng nhẽ chị dâulà người tình của thầy Trương?”

Đổng Mộng Mộng lập tức cắt ngang: “Tiểu Lộ, chúng ta là người làm thuê, đừng tùy tiện suy đoán chuyện riêng tư của chủ!”

“Chị Mộng, em thấy chị dâu rất tốt bụng, nếu đúng là như vậy em thấy khổ thân chị dâu lắm!”

Tiểu Nhã nói: “Đúng thế, thiên kim tiểu thư ngoài cái tốt số ra thì có cáigì chứ?” đây có lẽ là tâm lý chung của số đông, vừa ngưỡng mộ những côgái cố xuất thân tốt, vừa khinh bỉ họ. Hoặc giả đây chính là cái gọi là“ghen ăn tức ở”.

Tiểu Lộ nói: “Em thấy chị dâu không biết cáchlấy lòng đàn ông, ngày nào cũng đến cửa hàng từ sớm, đến khuya mới vềnhà, làm gì có thời gian đi với thầy Trương?”

Tiểu Nhã nói: “Cậu nói đúng, chị dâu hơi hướng nội, hay là chúng ta giúp chị ấy đi!”

Đổng Mộng Mộng nói: “Đừng bàn chuyện này nữa, muộn lắm rồi, lại mệt nữa, về nhà nghỉ sớm thôi!”

2.

Dạo này chỉ cần cửa hàng không quá bận là Trần Dĩnh đề cố gắng về sớm.Nhưng cô cũng phát hiện Trương Hoa càng ngày càng về nhà muộn, nhữngngày ngủ ở ngoài cũng nhiều hơn.

Còn có một chuyện nữa càngkhiến Trần Dĩnh thêm u uất. Kể từ ngày mời chị Trương về trông con, côvà Trương Hoa đã lâu lắm không thân mật với nhau. Lúc trước khi chưathuê chị Trương về giúp việc, buổi tối cô thường cố ý giữ anh ngủ lạicùng phòng, Trương Hoa lúc ấy dường như rất dễ bị kích thích. Bởi vì cócon ngủ bên cạnh, hai người cũng cảm thấy có thêm chút đầm ấm và ngọtngào. Điều chủ yếu nữa là, có con nằm bên cạnh, hai người còn có chúttâm lý kích thích.

Trần Dĩnh còn nhớ có lần hai người vừa yêunhau xong, đang ôm siết lấy anh, sau đó ngoảnh đầu lại nhìn con, pháthiện thấy con bé đã tỉnh từ khi nào, đang mở to đôi đôi mắt long lanhnhìn cô và Trương Hoa. Trần Dĩnh vội vàng đẩy Trương Hoa ra, sau đó bảo: “Con đang nhìn chúng ta kìa!”

Mặc dù con vẫn chưa biết gì,nhưng nhớ lại lần ấy là Trần Dĩnh lại thấy ái ngại. Nhưng chính vì điểmđó mà giữa cô và Trương Hoa có thêm chút “gia vị” trước đây chưa từngcó. Vốn cứ nghĩ để con ngủ chung với chị Trương rồi thì mình với TrươngHoa có thể ngủ riêng sẽ càng thêm gắn kết, nhưng sự thực thì đời sốnggối chăn ngày càng lạnh nhạt.

Đáng tiếc là Trần Dĩnh không hềhay biết, Trương Hoa thuộc dạng đàn ông bị động, đặc biệt là trong mốiquan hệ ly hôn như hiện nay, anh càng không muốn chủ động. Trước đây đều là Trần Dĩnh chủ động đến ôm anh, giờ hai người nghiễm nhiên ngủ chungmột giường, Trần Dĩnh lại đã trở lại bình thường, cứ tưởng rằng TrươngHoa sẽ chủ động.

Trần Dĩnh nghĩ, chẳng nhẽ Trương Hoa giữ mình ở lại chỉ là vì con? Bên cạnh đó, với trực giác của phụ nữ, nhìn thấynhững biểu hiện gần đây của Trương Hoa, cô luôn lo lắng Trương Hoa sẽthích người phụ nữ khác ở bên ngoài.

3.

Trần Dĩnh ôm Tỉnh Tỉnh nói đùa: “Tỉnh Tỉnh, sao có vẻ không vui thế con? Có phải nhớ bố không?”

Chị Trương ngồi bên cạnh liền nói: “Sao dạo này cậu nhà toàn về rất muộn?”

Trần Dĩnh nói: “Dạo này anh ấy rất bận!”

Chị Trương định nói gì thêm nhưng lại thôi.

Trần Dĩnh thấy vậy liền nói: “Chị Trương muốn nói gì cứ nói đi!”

“Dĩnh à, chị lớn tuổi hơn em, có thể chị nói đúng, mà cũng có thể không. Chịcảm thấy giữa vợ chồng với nhau nên có thêm nhiều thời gian bên nhau,còn nữa, nên dành thời gian chơi với con cái, nếu không tình cảm sẽ nhạt dần đấy!”

Ban đầu chị Trương thường gọi Trần Dĩnh là “cô Dĩnh”, nhưng Trần Dĩnh nhiều lần thuyết phục, cuối cùng chị Trương đã đổi sang xưng hô chị em với Trần Dĩnh, sau khi quen rồi bỗng có cảm giác thânthiết hơn.

Trần Dĩnh hiểu ý của chị Trương, mỉm cười bảo: “Chẳng còn cách nào khác cả, cả em và anh ấy đều bận rộn!

“Thực ra thời gian có thể cố gắng tranh thủ, công việc đúng là quan trọng,nhưng giữa vợ chồng với nhau, thể hiện tình cảm cũng cực kỳ quan trọng”. Chị Trương không hề biết Trương Hoa và Trần Dĩnh đã ly hôn rồi.

Trần Dĩnh gật đầu: “Chị nói đúng lắm, xem ra em chưa làm tốt việc này!”

Chị Trương im lặng một lát rồi nói tiếp: “Có chuyện này chị không biết có nên nói cho em biết hay không!”

Trần Dĩnh liền nói: “Có chuyện gì chị cứ nói thẳng ra đi!”

Chị Trương do dự một lát rồi nói: “Mấy hôm trước lúc giặt quần áo cho cậuTrương, tôi phát hiện trên áo cậu ấy có mấy sợi tóc dài, là tóc uốn!”

Trần Dĩnh nghe xong liền hiểu ý của chị Trương, bản thân cô chưa từng uốn tóc.

Chị Trương thấy Trần Dĩnh trầm ngâm liền nói: “Có thể là do chị nghĩ nhiều thôi!”

Trần Dĩnh nói: “Em biết rồi! Hay là tối nay chị ngủ một mình đi, để Tỉnh Tỉnh ngủ với em!”

4.

Lúc Trương Hoa về đến nhà, chị Trương đã đi ngủ rồi, vào đến phòng liềnthấy Tỉnh Tỉnh đang ngủ trên giường. Trần Dĩnh vẫn chưa ngủ, nhìn thấyanh liền cười bảo: “Về muộn thế chắc là anh mệt lắm nhỉ, mau đi tắm đi!”

Trương Hoa đi tắm xong vào phòng ngay, thấy con đã ngủ say liền ôm lấy nó nói: “Lâu lắm không ngủ với bố rồi! Có nhớ bố không nào?”

Trần Dĩnh cười bảo: “Con ngủ say rồi, anh định đánh thức nó dậy đấy à?”

Trương Hoa leo lên giường, ngồi dựa lưng vào thành giường, tay vẫn ôm con.Trần Dĩnh nói: “Hay là chúng ta cùng nghỉ một ngày đi!”

“Có chuyện gì à?”

“Đã lâu lắm rồi chúng ta không đưa con đi chơi, chúng ta cho nó ra ngoài chơi một hôm có được không?”

“Nhưng dạo này công việc của anh rất bận, hơn nữađang bận như thế!”

Trần Dĩnh nói: “Cho dù có bận hơn thế thì con vẫn là quan trọng nhất!”

Trương Hoa đặt con xuống rồi nói: “Thế để anh xem ngày nào có thời gian đã!”

Trần Dĩnh đột nhiên bước qua Tỉnh Tỉnh, nửa nằm nửa ngồi, khẽ dựa vào vaiTrương Hoa. Trương Hoa sợ nhất là động tác này của Trần Dĩnh, nhưngtrong lòng cũng rất chờ đợi. Trần Dĩnh khẽ gọi: “Trương Hoa”

“Có chuyện gì thế?”

Trần Dĩnh lắc đầu: “Không có chuyện gì, em chỉ muốn gọi thế thôi!”

“Không có chuyện gì thì đi ngủ sớm đi!”

Cuối cùng Trần Dĩnh vẫn vòng tay ra ôm lấy Trương Hoa, nói: “Thế tối nay em ngủ bên này nhé!”

Gần như tất cả đàn ông đều không thể từ chối sự dịu dàng và nhõng nhẽo củaphụ nữ. Điều đáng tiếc là Trần Dĩnh không hề biết điều này. Cũng có thểTrần Dĩnh biết nhưng bởi tính cách khiến cô không chịu làm như thế.

Những điều chị Trương nói lúc tối thực sự khiến Trần Dĩnh cảm thấy lo lắng.Cô biết hiện giờ Trương Hoa chắc hắn có rất nhiều con gái xung quanh,một người đàn ông trẻ trung, vừa đẹp trai lại vừa có tài ăn nói rất dễdàng thu hút sự hâm mộ của phái nữ.

5.

Lúc ăn cơm Cổ Vân Vân nói với Trương Hoa: “Tôi đã bảo bố tôi mua một căn hộ riêng, ông ấy đã đồng ý rồi!”

Trương Hoa nói: “Tại sao phải mua một căn hộ riêng?”

“Như thế thì khỏi phải ở nhà nữa, sẽ hoàn toàn được tự do!”

“Cậu có từng nghĩ đến chuyện dựa vào chính sức mình để mua nhà không?”

Cổ Vân Vân trừng mắt nhìn Trương Hoa: “Cậu muốn cười nhạo tôi không có khả năng tự mua nhà thì cứ nói thẳng ra!”

“Tôi không có ý đó, chỉ cảm thấy khả năng của mỗi người có thể chưa đượcphát hiện ngay t!” – Nói đến đây Trương Hoa liền nghĩ đến Trần Dĩnh. CổVân Vân nói: “Dạo này ở nhà bố tôi thường khen ngợi cậu đấy, xem ra bốtôi rất coi trọng cậu!”

Trương Hoa cười cười: “Có lẽ bởi vì tôi có thể giúp ông ấy kiếm ra tiền!”

Cổ Vân Vân nói vẻ không vui: “Sao cậu lại nghĩ vậy?”, im lặng một lát CổVân Vân lại nói tiếp: “Nhưng bố tôi cũng hơi lo lắng về cậu!”

Trương Hoa ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

Cổ Vân Vân nói: “Bố tôi lo lắng về tính cách của cậu, nói rằng ở trong đội ngũ cậu quá coi trọng cái tôi, mặc dù điểm này nó lợi nhưng cũng có cái hại của nó!”

Trương Hoa chỉ cười nhạt, sau đó nói: “Thế sao?”

Cổ Vân Vân nhìn vẻ mặt của Trương Hoa có chút bất cần liền nói: “Bố tôitrải qua nhiều năm lăn lộn mới thành công nên nhìn nhận không thể nhầmđược. Nếu đúng là như vậy, sau này cậu nên thay đổi!”

“Nếu như phán đoán và quan điểm của mình đúng, cần gì phải tiếp nhận quan điểm sai lầm của người khác?”

Cổ Vân Vân nói: “Chỉ là đột nhiên tôi nhớ đến lúc đang ăn cơm ở nhà bố tôi từng nói đến chuyện này nên tôi mới nói với cậu. Nhưng bố tôi cũng bảo, lúc còn trẻ có phạm phải sai lầm thì mới trưởng thành được!”

6.

Trần Dĩnh nhắn tin cho Trương Hoa bảo tối nay sẽ về hơi muộn, mấy chị em ởcửa hàng rủ nhau đi ăn đêm sau khi đóng cửa hàng. Lúc nhận được tinnhắn, Trương Hoa đang ngồi ăn với Cổ Vân Vân.

Cổ Vân Vân liềnhỏi tin nhắn của ai, Trương Hoa nói là của nhân viên cấp dưới, hỏichuyện công tác ngày mai. Cái tin nhắn này bắt đầu khiến cho Trương Hoabắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng anh đứng lên nói với Cổ Vân Vân: “Cậu tự bắt taxi về nhà nhé, tôi phải đi bàn chuyện ngày mai với họ đây!”

Trương Hoa về đến nhà, chị Trương cười nói: “Sao hôm nay cậu về sớm thế?”

Trương Hoa nói: “Hôm nay không bận lắm nên về sớm một chút!”, sau đó đón contừ tay chị Trương, nói: “Chị đi làm việc của chị đi, để tôi trông cháucho, sau đó đón con vào trong phòng.

Trương Hoa vừa chơi với con vừa nghĩ: Trần Dĩnh chưa bao giờ ra ngoài ăn đêm, tại sao đột nhiên hôm nay lại đi ăn đêm, hơn nữa lại đi cùng với mấy cô gái? Chẳng lẽ là cóchuyện gì? Có khi nào có khách hàng là đàn ông mời họ không nhỉ?

Vừa nghĩ ngợi vẩn vơ Trương Hoa vừa nhìn đồng hồ, cảm giác thời gian trôiqua thật chậm chạp, Trương Hoa bế con lên nói: “Tỉnh Tỉnh, có nhớ mẹkhông? Nếu nhớ mẹ, để bố đi đón mẹ nhé!”

Nhìn đồng hồ thấy cũngđã muộn, cuối cùng Trương Hoa vẫn ôm con ra ngoài. Chị Trương vẫn đangxem ti vi ở ngoài phòng khách, thấy Trương Hoa ra liền nói: “Muộn thếnày cô Dĩnh còn chưa về, sao hôm nay về muộn thế nhỉ?”

Trương Hoa nói: “Cô ấy đi ăn đêm với mấy chị em ở cửa hàng, để tôi đi đón cô ấy!”, nói rồi liền đưa con cho chị Trương.

Lúc Trần Dĩnh đang ngồi ăn với ba người kia, Trương Hoa gọi điện đến hỏi cô đang ở đâu, anh sẽ đến đón cô. Trần Dĩnh nói: “Anh ngủ trước đi, em ănxong sẽ về ngay!”

Trương Hoa nói: “Anh đã lái xe đi rồi!”

Trần Dĩnh vừa đặt điện thoại xuống, Tiểu Nhã đã cười: “Chị dâu, em đã nói chắc chắn thầy Trương sẽ lo lắng mà!”

Tiểu Lộ cũng hùa theo: “Đúng thế, chị dâu nên khiến cho anh ấy cảm thấy lolắng. Đương nhiên rồi, em nghĩ đối với đàn ông, vừa phải để họ thấy lolắng, vừa phải để họ học cách chủ động”. Đổng Mộng Mộng cười mắng: “Nóinhư vậy là Tiểu Lộ đã từng phải đối phó với không ít đàn ông nhỉ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.