Những bữatiệc mà hiện giờ Trương Hoa tham dự hoàn toàn khác với những bữa tiệcrượu khi còn làm ở bên công ty điện tử Triết Đông. Trước đây mời anh ănuống đều là những ông chủ khu vực ngoại ô, những người đi cùng toàn làbạn bè hoặc quản lí cửa hàng của ông chủ đó, tố chất của họ thường không cao.
Giờ thì khác hẳn, về cơ bản đều là ông chủ các doanhnghiệp hoặc các cán bộ quản lý cấp cao; tố chất và trình độ của họ rõràng hơn hẳn những ông chủ ở ngoại ô kia.
Những ông chủ này khiđi ăn thường nói với Trương Hoa: “Những thanh niên vừa có kinh nghiệmquản lý lại vừa có kiến thức kinh doanh phong phú như thầy Trương đâyquả là hiểm có, làm giáo viên đào tạo thì phí hoài quá!”, thậm chí còncười bảo: “Nếu như không phải vì chủ tịch Cổ, tôi thật muốn giành anh về làm cho tôi đấy!”
Những lời ca tụng ấy có lẽ chính lả nguyênnhân chính khiến cho Trương Hoa dần dần sinh ra kiêu ngạo, lại cộng thêm với sự tán dương của những người làm nghề đào tạo, rất nhiều nhân viênmua sách xin anh kí tên... Những điều ấy đã khiến Trương Hoa rất khódùng li trí để điều chỉnh tâm lý hiện tại của mình.
Vì vậy mớinói, trẻ có thế mạnh của tuổi trẻ, nhưng tuổi trẻ mãi mãi tồn tại nhượcđiểm chỉ mạng của tuổi trẻ. Ngoài ra, một con đường thành công ổn địnhmới là một con đường bền vững, một con đường thành công bột phát hoặcthông qua những thủ đoạn không mấy hay ho thường có tuổi thọ không dài,trừ phi người trong cuộc có thể nhanh chóng lĩnh hội được nguy cơ tiềmtàng, từ đó ứng biến có hiệu quả. Còn về tương lai của Trương Hoa ra sao còn phải xem nhận thức của bản thân anh đến đâu. Nhưng hiện giờ TrươngHoa chắc chắn chưa nhận thức được những chuyện này, anh vẫn còn đang đắm chìm trong tâm lý nóng lòng tiến đến thành công.
Trước đây anhthích đi xe buýt, nhưng giờ anh đã có thói quen lái xe ra ngoài. Giờ thì anh đã hiểu tâm lý của Cổ Văn Vân vì sao không thích đi xe buýt, dù sao cảm giác tự mình lái xe cũng khác hẳn với đi xe buýt. Trương Hoa mấylần về nhà bố mẹ nhưng đều lái xe về ăn bữa cơm rồi đi ngay, thậm chí có lần còn chẳng ở lại ăn cơm.
Nhã Vận đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học. Hôm cô nhận được giấy báo đã vui mừng gọi cho Trương Hoa. Nhưng Trương Hoa tỏ ra không mấy hào hững trong điện thoại, chỉhỏi Nhã Vận đã tìm hiểu kĩ chưa, tình hình trường học thế nào, trình độgiáo viên chuyên ngành ra sao, học phí bao nhiêu?
Những chuyệnnày khiến Nhã Vận vô cũng không vui. Trương Hoa lại về nhà, đưa cho NhãVận một cái phong bao lì xì đỏ, nói là phần thưởng cho cô đỗ đại học.Nhã Vận không nhận mà tức giận nói: "Em không cần tiền của anh, em chỉhi vọng anh cũng vui chung với em, dù sao em cũng đại học rồi!”
Lúc này Trương Hoa mới hiểu ra tâm trạng của em, nghĩ lại thấy hồi đầu, lúc cấm tờ giấy báo trúng tuyến trên tay, anh đã phấn khởi đến mấy đêm liền không ngủ nổi, hoàn toàn chẳng cân nhắc đến chuyện chọn trường nào,càng không nghĩ đến chuyện lựa chọn ngành học nào. Bố mẹ anh và Nhã Vậncũng vui lây với anh. Tại sao giờ khi nghe thấy Nhã Vận thông báo nhậnđược giấy trúng tuyển, anh lại nghĩ đến nhiều vấn để thể? Bản thân anhdần trở nên lý trí chăng? Hay anh đang trở thành một con người quá thựcdụng?
Thế là Trương Hoa vội vàng xin lỗi em gái, báo sẽ chungvui với em. Thấy Nhã Vận vẫn còn đang giận, Trương Hoa liên nói với mẹ:"Con cho em nó ra ngoài ăn, kể cho nó nghe mấy chuyện hồi học đại học!", sau đó lại gần dỗ dành Nhã Vận: "Thôi đừng giận nữa, anh sẽ dẫn em rangoài kể cho em mấy chuyện rất thú vị hồi học đại học!”. Nhã Vận nghethấy mới hơi nguôi ngoai.
Trương Hoa dẫn Nhã Vận vào một nhàhàng ở trong thành phố. Trẻ con đúng là trẻ con, sau bữa ăn, tâm trạngNhã Vận lại vui vẻ trở lại. Nhất là sau khi nghe anh kể mấy chuyện thúvị hồi học đại học, Nhã Vận háo hức muốn được đi học ngay.
Saukhi ra khỏi nhà hàng, Trương Hoa hỏi Nhã Vận chiều nay muốn vào thànhphố chơi hay về nhà. Thực ra Trương Hoa biết thừa Nhã Vận đến đây rồinhất định sẽ đòi ở lại chơi. Nhã Vận đáp: "Đương nhiên là phải đi chơirồi!”
Trương Hoa liền nói: “Chiều nay anh không thể đi với emđược, anh phải về công ty có chút việc. Em một mình phải cẩn thận mộtchút!”, sau đó lấy cái lì xì đỏ ra: “Giờ thì chịu nhận rồi chứ hả?”. Nhã Vận đón lấy cái lì xì, nói: "Nể anh có thành ý, em đành phải nhận vậy,vừa hay trưa nay phải dùng đến!”
“Chắc là chiều nay anh không thể đưa em về, em nhớ về nhà sớm đây!”
Nhã Vận gật đầu: “Muộn cũng chẳng sao, cũng lắm em về nhà anh ngủ là được chứ gì!”
Trương Hoa lập tức nói: “Không được!”. Trần Dĩnh đang ở chỗ anh. Bố mẹ anh vàNhã Vận đầu không biết chuyện này, Trương Hoa cũng không muốn để Nhã Vận biết.
Nhã Vận lại tỏ vẻ không vui: “Tại sao khôngđược?”black">Trương Hoa nói: “Đã nói không được là không được! Ngoan, chiều nhớ về nhà sớm đấy!"`
Nhà Vận liền tỏ và vui vẻ, áp sát vào người anh: “Thôi được, em sẽ về nhà sớm! Giờ thì mua cho em một cái kem chứ hả?”
3.
Trương Hoa cũng đến bó tay với cô em gái, đành để mặc cho Nhã Vận kéo mình đimua kem. Mua kem xong, Trương Hoa nói: “Giờ thì được rồi chứ hả?”
Nhã Vận ăn vừa nói: "Anh đi đi, em không giữ đâu!”
Trương Hoa nhìn thấy em gái như vậy chỉ biết cười như mếu, thực sự bất lực với cô em gái, dặn dò Nhã Vận về sớm rồi lái xe về công ty.
Đángtiếc là Trương Hoa không nhận ra nụ cười tinh quái của Nhã Vận. Nếu anhphát hiện ra chìa khóa nhà của mình đã bị Nhã Vận ban nãy lén lấy trộmtrong lúc níu tay anh thì chắc Trương Hoa chỉ còn biết cười nhăn nhó.Bởi vì Trương Hoa không để chung chìa khóa nhà với chìa khóa xe, mà chìa khóa xe thì anh luôn cầm trên tay.
Nhã Vận nhìn chiếc chìa khóa lấy trộm của anh, thầm cười bảo: "Để xem anh còn nói không được không?Giờ anh có muốn vào nhà cũng không được!”
Chiều hôm ấy, sau khiđi dạo được kha khá rồi, Nhã Vận thầm nghĩ: Phải về nhà anh sớm thôi,nếu không anh ấy đi làm về lại không vào được nhà thật, dù sao mình cũng đã đến rồi, anh ấy đâu thể đuổi mình đi được?
Nhã Vận vốn địnhngồi xe buýt nhưng thấy tiền anh trai cho cũng khá nhiều, hơn nữa thờitiết lại nóng nực, thầm nghĩ dù sao cũng là tiền của anh, thôi thì cứthả phanh một lần, thế là liền vẫy taxi về.
Trần Dĩnh vừa mới đi chợ về. Cô càng lúc càng cảm thấy mình giống như một ô sin, chăm con,nấu nướng thu dọn nhà cửa, giặt giũ, thỉnh thoảng cho con ra ngoài đidạo, nhưng thời tiết nóng nực nên rất ít khi ra ngoài.
TrươngHoa rất ít khi ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng lại nhắn tin báo tối không vềăn cơm, thậm chí đôi khi còn chẳng nhắn tin, cũng không biết khi nào thì anh mới về, vì vậy thức ăn thường xuyên bị bỏ phí.
Đặt đồ ănvào trong bếp rồi, Trần Dĩnh liền bế con ngồi nghỉ trên ghế sô pha. Trần Dĩnh không dám đặt con trên ghế sô pha, bởi vì mùa hè mặc ít quần áo,con bé dễ dàng lật người, sợ không cẩn thận nó sẽ ngã xuống đất.
Cô đang chuẩn bị đặt con vào giường để đi nấu nướng thì nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách mở của.
4.
Trần Dĩnh còn tưởng là Trương Hoa hôm nay về sớm, trong lòng mừng thầm,không ngờ người về lại là Nhã Vận. Trần Dĩnh bế con đứng ngây ra khôngbiết làm sao. Nhã Vận cũng ngạc nhiên không kém, nhưng lập tức phản ứngngay, bụng thầm nghĩ: Chẳng trách mà anh cả không cho mình đến đây, hóara là có Trần Dĩnh và con chị ta ở đây.
Cả hai đầu kinh ngạc,Nhã Vận lập tức hỏi: "Sao chị lại ở đây?” Trần Dĩnh không biết phải trảlời ra làm sao. Nhã Vận nhìn thấy đứa bé trong tay Trần Dĩnh, tỏ vẻ rấthào hứng, vội đóng cửa lại rồi chạy đến oa lên: "Oa, em bé!”
Đối với Nhã Vận lúc này, Trần Dĩnh có ở đây hay không không còn quan trọngnữa. Quan trọng là nhìn thấy con của anh trai. Lúc ở nhà Nhà Vận cũngthường nói với bố mẹ về em bé, mẹ Trương Hoa thường xuyên thở dài nói:“Đáng tiếc là đứa bé lớn thế rồi mà vẫn chưa được gặp mặt!”, Nhã Vận cólần nói với mẹ: “Hay là để con đi xem sao, dù gì cũng nghỉ hè rồi!”,nhưng mẹ cô không đồng ý.
Lúc này bỗng nhiên em bé xuất hiệnngay trước mặt, đương nhiên Nhã Vận mừng lắm. Nhã Vận nói với Trần Dĩnh: “Cho em ôm nó cái!”, Trần Dĩnh đưa con cho Nhã Vận. Con bé lúc này mắtvẫn nhắm nghiền say ngủ, có lẽ bởi vì vừa phải theo Trần Dĩnh ra ngoàiđi dạo nên rất mệt.
Nhã Vận ôm Tỉnh Tỉnh, miệng nói: "Dễ thươngquá, rất giống anh cả!” Câu nói “rất giống anh cả” vốn dĩ phải khiếnTrần Dĩnh cảm thấy vui, nhưng lúc này nghe lại như có một ý gì khác, cảm thấy trong câu nói đó có những hồi ức không thể xóa nhòa về sự nghi ngờ đối với thân phận của đứa bé trước đây.
Nhã Vận chỉ buột miệng nói ra chứ không nghĩ ngợi gì, hơn nữa đứa bé quả thực rất giống Trương Hoa.
Thường thì con trai giống con gái giống bố. Nhã Vận ôm Tỉnh Tỉnh, nói: “Cưng à, đừng ngủ nữa, mau mở mắt ra nhìn cô đi nào!"
Trần Dĩnh thấy Nhã Vận thích em bé, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều, liền báo: "Em giúp chị bế cháu, chị đi nấu cơm nhé!”
Nhã Vận liền nói: "Chị đi đi, để em ôm cháu cho!", lúc này Nhã Vận chỉ mảimê với em bé, chẳng buồn hỏi xem tại sao Trần Dĩnh và em bé lại ở đây.
5.
Buổi chiều hết giờ làm, Trương Hoa mới phát hiện ra là chìa khóa bị mắt,nhưng anh không thể nào ngờ người lấy mất chìa khóa lại là em gái mình,anh còn chạy ra xe tìm kiếm một lúc lâu, cứ tưởng lúc lái xe chìa khóarơi ra ngoài. Nhưng tìm mãi mà không thấy, cuối cùng Trương Hoa đành bỏcuộc, thầm nghĩ có thể bất cần đánh rơi ở đâu đó rồi. Dù gì ngoài chùmchìa khóa Trần Dĩnh cầm thì ở nhà vẫn còn một chùm chìa khóa dự bị nữa.
Đáng nhẽ ra buổi tối vẫn còn phải dự tiệc tùng nhưng Trương Hoa không đi,anh sợ về nhà muộn Trầm Dĩnh đã ngủ rồi, đến lúc ấy gọi cửa sẽ khôngtiện. Trên đường lái xe về, Trương Hoa thầm nghĩ, dạo này không có thờigian ở với con, không đi công tác thì cũng về nhà rất muộn. Hơn nữa dạonày Trương Hoa vì muốn tránh Trần Dĩnh nên toàn ngủ bên giường của NhãVận.
Đối với Trần Dĩnh, tâm lý của Trương Hoa rất phức tạp. Lầntrước khi phát hiện cô mang con đến ở một nơi không khí rất tồi, anh cực kì bực tức, cũng rất xót con, vì vậy mới đầu anh thường xuyên ngủ chung với hai mẹ con Trần Dĩnh trên một cái giường là để ở bên cạnh con.
Sau một thời gian thấy sức khỏe của con đã tốt lên, hơn nữa vẫn đáng yêunhư thế, trong lòng anh cũng thấy dễ chịu hơn nhiều, nỗi tức giận vớiTrần Dĩnh cũng không còn nhiều như trước nữa.
Khi cơn giận nguôi ngoai bớt Trương Hoa mới phát hiện ra, lúc trước vì giận dữ nên anh đãquên mất một việc là thời gian qua, Trần Dĩnh cũng chịu không ít khổcực. Cứ nhìn cô phải mất rất nhiều thời gian mới từ từ hồi phục lại khísắc là biết rồi.
Sau khi cảm nhận được điều này, anh phát hiệnra tâm sinh lý của mình mỗi khi ngủ cùng với hai mẹ con Trần Dĩnh cũngcó sự khác biệt. Chủ yếu 1à anh không biết Trần Dĩnh vô tình hay cố ý,chỉ cần anh ngủ chung với hai mẹ con thường xuyên có một số hành vikhiến cho anh nảy sinh ham muốn. Trương Hoa sợ sẽ gặp phải tình cảnhđáng xấu hổ như cái đêm trước khi Trần Dĩnh bế con đi nên sau đó toànngủ trên giường của Nhã Vận.
Đỗ xe rồi lên lâu, Trương Hoa nghĩ: Hôm nay khó khăn lắm mới về nhà sớm, tối nay có thể chơi cùng con rồi.Nếu được, lát nữa sẽ bế con ra ngoài đi đạo, nhân tiện đi mua ít đồ chocon.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]