Chương trước
Chương sau
1.

Trần Dĩnh vốn định theo Nhã Vận vào trong phòng mẹ nhưng rồilại thôi. Một lúc lâu sau, mẹ Trương Hoa ra ngoài nấu cơm, còn bố Trương Hoa cũng sầm sì mặt mày từ trong phòng đi ra.

Trần Dĩnh vàobếp, giúp mẹ Trương Hoa nấu ăn, nhưng mặt bà tỏ rõ sự căng thẳng và lạnh nhạt cố gợi chuyện với bà nhưng bà chẳng để tâm, và cũng chẳng đếm xỉagì đến cô.

Trần Dĩnh cảm thấy có chuyện chẳng lành, mặc dù côkhông biết cái linh tính này rốt cuộc là gì. Bữa tối diễn ra trong imlặng, ngay cả một người hay nói như Nhã Vận cũng trở nên trầm tư.

Hồi lâu sau, mẹ Trương Hoa mới nói: “Dĩnh này, mẹ muốn hỏi con một chuyện!”

Trần Dĩnh vội ngẩng đầu nhìn mẹ Trương Hoaẹ, mẹ muốn hỏi gì ạ?”

Mẹ Trương Hoa do dự hồi lâu: “Lúc con và thằng Hoa lấy nhau, có phải con vẫn qua lại với một người đàn ông khác?”

Toàn thân Trần Dĩnh cứng đờ, bát cơm trên tay rơi xuống bàn, hành động nàyvô tình đã cho bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận biết những điều Cổ Vân Vânnói là sự thực.

Buổi chiều, lúc Nhã Vận vào phòng nói cho bố mẹbiết chuyện, ban đầu bố mẹ Trương Hoa còn không tin, nghi ngở Cổ Vân Vân cố ý đặt điều. Về sau cảm thấy có thể đây là sự thực, bở vì bố mẹTrương Hoa rất hiểu con trai, trước đây ông bà không sao hiểu nổi vì lído gì mà Trương Hoa một mực đòi li hôn, cuối cùng bây giờ cũng tìm ranguyên nhân.

Bố mẹ thì lúc nào cũng luôn đứng về phía con mình.Hồi đầu vì không biết chuyện của Trần Dĩnh, từng oán trách Trương Hoa đã vội vàng ly hôn để đi theo Cổ Vân Vân, nhưng chẳng bao lâu sau đã thathứ cho Trương Hoa. Giờ lại biết Trương Hoa ly hôn là bởi vì Trần Dĩnhcó người đàn ông khác bên ngoài, họ bắt đầu thương xót con mình, thậmchí còn nghĩ sao con trai mình lại hiền lành đến thế, chuyện như thế này mà dứt khoát không chịu nói ra để giữ thể diện cho Trần Dĩnh.

2.

Trước tình cảnh này, bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận bắt đầu nảy sinh sự bất mãnvới Trần Dĩnh. Nhã Vận thậm chí còn nói: “Rất có thể đứa bé ấy khôngphải là con của anh cả, chị ấy với anh cả ly hôn mấy tháng sau mới cóbầu mà”

Con người đều như vậy, đều chỉ suy đoán đến mặt không có lợi cho mình. Bố mẹ Trương Hoa cũng vậy, hơn nữa, họ lại thuộc lớpngười có tư tưởng truyền thống, không thể chấp nhận được chuyện lăngnhăng của lớp thanh niên hiện nay, huống hồ Trần Dĩnh bấy lâu nay đãgiấu nhẹm chuyện này.

Hồi đầu họ thích Trần Dĩnh vì nghĩ TrầnDĩnh không phải là loại con gái đó, cho dù xét về mặt nào Trần Dĩnh cũng là một cô con dâu đạt tiêu chuẩn, một người vợ truyền thống. Đươngnhiên bọn họ vẫn ôm một chút hi vọng, hi vọng những điều đó đều là do Cổ Vân Vân thêu dệt lên.

Nhưng giờ, nhìn thấy biểu hiện của TrầnDĩnh, tia hi vọng trong lòng họ hoàn toàn tắt ngấm. Không khi trongphòng như đông đặc lại, Trần Dĩnh bối rối không biết phải làm sao.

Mẹ Trương Hoa do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Đáng nhẽ ra không nnày, nhưng là bố mẹ của thằng Hoa, chúng tôi vẫn cần phải hỏi cho rõ ràng, đứa bénày có phải là con của thằng Hoa không?”

Khi mẹ Trương Hoa hỏicâu này, Trần Dĩnh biết tất cả đã kết thúc, tất cả đã không còn có thểquay lại như trước đây. Cô vốn có thể khẳng định với bố mẹ Trương Hoarằng đây là con của anh, nhưng lúc này nói những lời này có ý nghĩa gì?

Khi bố mẹ Trương Hoa đã biết rõ chuyện cô với Lục Đào, khi bố mẹ Trương Hoa đã hoài nghi đứa bé này không phải là con của Trương Hoa, tất cả nhữngviễn cảnh tươi đẹp đều đã bị vỡ tan. Cho dù có bù đắp thế nào cũng không thể quay trở lại.

3.

Trần Dĩnh đặt đũa xuống, chạy vàotrong phòng, ngồi ngây ra trên giường, nước mắt chảy dài. Nếu là trướcđây, rất có thể cô đã nằm lăn ra giường, lấy chăn trùm kín mặt mà khócmột trận cho đã, nhưng hiện giờ bụng đã to quá rồi, muốn nằm bò ra cũngkhông thể được nữa.

Bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận không theo vào,nhưng ba người ở bên ngoài chẳng ai nói điều gì, cũng chẳng ai buồn ănnữa, dường như chẳng ai biết nên làm thế nào bây giờ.

Trần Dĩnhbiết những chuyện này chắc chắn là do Cổ Vân Vân nói với Nhã Vận, Trương Hoa không bao giờ nói những chuyện này ra. Giờ cô mới biết những chuyện đã xảy ra không thể nào biết mất cùng với thời gian, nó thậm chí sẽhiển hiện lên cùng với sự trôi chảy của thời gian.

Cô từng tưởng rằng có thể dùng thời gian để quên hết những chuyện này, có thể dùngthời gian để khiến cho tất cả mọi việc lặng lẽ qua đi, thậm chí có thểdùng thời gian để đưa mình quay trở lại thời điểm trước khi quen biếtLục Đào.

Giờ mới phát hiện ra mình đã sai lầm, không có bất cứsai lầm nào bị mài mòn bởi thời gian. Cô đột nhiên nhớ lại một câuchuyện mà cô từng đọc trong sách.

Bố nói với con trai: Nếu nhưcon cảm thấy mình từng làm sai chuyện gì, từng làm tổn thương ngườikhác, hãy đóng một cái đinh lên tường, mỗi lần làm sai lại đóng một cái. Người con trai mỗi lần nhìn thấy một cái đinh trên tường là như nhìnthấy lỗi lầm của mình, thế nên số đinh ngày càng ít đi. Một hôm, ngườibố bảo con trai nhổ hết những cái đinh ra, lấy xi măng trát lại và sơnlại bức tường, sau đó hỏi con trai: Giờ con nhìn thấy cái gì? Người contrai đáp: Những sai lầm và sự tổn thương gây ra cho người khác đều biếnmất. Người bố nói: Con sai rồi, mặc dù bên ngoài chúng ta không thể nhìn ra sự khác biệt, nhưng những cái lỗ ấy mãi mãi còn ở bên trong. Sau đóngười cha nói với con trai, mỗi khi làm một việc sai lầm hay làm tổnthương một người sẽ hình thành một cái lỗ hổng vĩnh viễn, cho dù kĩthuật có cao đến đâu, những lỗ hổng ấy mãi mãi tồn tại.

4.

Lúc này Trần Dĩnh mới hay “lỗ hỏng” mà mình đã tạo ra sẽ mãi mãi không thểbiết mất, càng không thể bị che đậy bởi những viễn cảnh tươi đẹp do côtưởng tượng ra. Vốn tưởng bản thân mình có thể chạy trốn khỏi những sailầm này, giờ mới thấy “chạy trời không khỏi nắng”. Đáng lẽ ra cô phảihận Cổ Vân Vân, nhưng sự tuyệt vọng trong lòng khiến cô chẳng còn sức để căm hận Cổ Vân Vân nữa. Những chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra,không thể tránh khỏi, cho dù Cổ Vân Vân không nói cũng sẽ có người khácnói ra.

Bao lâu nay cô đã quen với viễn cảnh hạnh phúc, thậm chí bắt đầu quen với sự thay đổi thái độ của Trương Hoa, nhưng hạnh phúc đã tan tành như bong bóng xà phòng chỉ sau có một đêm. Suốt cả buổi tối,bố mẹ Trương Hoa và Nhã Vận không vào phòng Trần Dĩnh. Trần Dĩnh biết đã đến lúc cô nên rời khỏi căn nhà này.

Ngày hôm sau Trần Dĩnh dậy từ rất sớm, mẹ Trương Hoa vẫn đang ở trong nhà bếp nấu nướng, Trần Dĩnh vẫn gọi mẹ như bình thường, sau đó nói: “Con đi làm đây!” Mẹ Trương Hoa đứng ở trong bếp nhìn theo, định nói gì nhưng lại thôi. Đây là lần đầutiên Trần Dĩnh không ăn sáng ở nhà mà đi làm luôn. Cô đến công ty từ rất sớm nhưng xin nghỉ một ngày, sau đó ra ngoài tìm phòng. Vì sắp tết nênrất nhiều người trả phòng thuê, vì vậy Trần Dĩnh nhanh chóng tìm đượcnhà.

Trần Dĩnh biết nhiều lắm cũng chỉ ở khoảng mười ngày làphải về quê. Nhưng tiền thuê trọ trả theo tháng, đành phải trả tiền thuê một tháng. Đợi làm xong thủ tục thuê nhà cũng đến chiều rồi.

Trần Dĩnh quay về nhà. Lúc về đến nhà chỉ có mẹ Trương Hoa ở nhà, bố TrươngHoa và Nhã Vận đều đã ra ngoài. Mẹ Trương Hoa nhìn thấy cô liền hỏi:“Sao về sớm thế?”

5.

Trần Dĩnh cố nặn ra một nụ cười, sau đó nói: “Con đã tìm được nhà ở bên ngoài rồi, con về lấy ít đồ ạ!”

Mẹ Trương Hoa chỉ ừ rồi không nói gì thêm, cũng không biết phải nói gì. Mẹ Trương Hoa hiểu bây giờ Trần Dĩnh đã không thể tiếp tục sống ở đây, bản thân bà cũng không có lí do gì để giữ cô lại, có giữ lại cũng chỉ gâykhó xử cho cả hai.

Mẹ Trương Hoa ngồi trong phòng khách, cònTrần Dĩnh vào phòng thu dọn đồ đạc. Thực ra đồ đạc Trần Dĩnh đã thu dọngần hết từ tối qua rồi, vì vậy chẳng mấy chốc đã mang đồ ra ngoài.

Mẹ Trương Hoa nhìn thấy Trần Dĩnh xách vali to vội đến giúp: “Bụng to thế này… để tôi giúp một tay!”

Trần Dĩnh mỉm cười: “Không sao ạ, bên ngoài có lái xe taxi rồi, con gọi anhta đến giúp một tay!” nói rồi liền ra ngoài gọi lái xe vào.

Đợilái xe xách đồ ra xe, Trần Dĩnh nhìn mẹ Trương Hoa một lát rồi nói: “Con xin lỗi đã làm phiền nhà ta bao lâu nay!” Mẹ Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, cũng chẳng biết nói gì. Trần Dĩnh đợi một lát rồi khẽ nói: “Thế thôicon đi đây ạ!” nói rồi liền quay người vội vã đi nhanh ra ngoài, sợ mẹTrương Hoa nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.

Mẹ Trương Hoa ngồi ngây ra trong phòng khách, nhìn Trần Dĩnh đi ra khỏi sân, tronglòng vô cùng khó chịu. Bà thực lòng không muốn tin Trần Dĩnh là loại con gái lăng nhăng như vậy, cho dù nhìn thế nào bà cũng thấy không giống,thế nhưng tất cả những chuyện này đều là sự thực.

Tối đó bốTrương Hoa và Nhã Vận về mới phát hiện Trần Dĩnh đã chuyển đi. Lúc ăncơm, Nhã Vận nói: “Chuyển đi cũng tốt, nếu không cả nhà đều khó xử!”nhưng rõ ràng cả nhà giờ đã mất đi tiếng cười vui vẻ.

6.

Trần Dĩnh sắp xếp đồ đạc xong bèn đi siêu thị mua ít đồ. Sau khi làm xongmọi chuyện trời đã tối lắm rồi, lúc này cô mới thấy rất đói nên mới rangoài ăn chút gì rồi về. Nằm lên giường, cô đột nhiên cảm thấy căn phòng thật lạnh lẽo, yên tĩnh đến đáng sợ. Phòng trọ rất nhỏ, ngoài một chiếc giường và một cái tủ cũ kĩ ra, chẳng có bất cứ vật dụng gì.

Trần Dĩnh biết bây giờ cô phải thắt chặt chi tiêu của mình, qua tết khôngquay lại đồng nghĩa với việc cô phải mất một thời gian dài thất nghiệp.Khi sinh con, cô cũng cần phải dùng đến rất nhiều tiền.

TrầnDĩnh cũng cảm thấy bản thân mình kì quặc khi không khóc lóc vật vã. Cólẽ trải qua nhiều chuyện như vậy đã khiến cô trở nên kiên cường. Nhưngtrong căn phòng quá mức yên tĩnh vẫn khiến cho cô cảm thấy bức bách. Lúc này cô thật mong có ai đó nói chuyện với mình, lại nghĩ sớm biết thếnày đã tìm một căn phòng có tivi, ít nhất trong phòng cũng có chút âmthanh.

Trần Dĩnh đột nhiên muốn gọi điện cho Trương Hoa, nhưnglấy điện thọai ra rồi lại đặt xuống. Đây là lần đầu tiên trong suốt mộtthời gian dài cô đột nhiên có ý nghĩ rất muốn gọi cho Trương Hoa vào lúc đêm hôm thế này. Trần Dĩnh không hiểu tại sao khi cô sợ hãi và cô đơn,người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Trương Hoa.

Trần Dĩnh lại nhớđến Lưu Huệ Anh, nhưng rồi cô cũng quyết định không gọi vì cô không biết gọi rồi sẽ nói gì với Lưu Huệ Anh. Cuối cùng cô bật nhạc trong điệnthọai lên mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, nằm trên giường nghe nhạc vànghĩ ngợi vẩn vơ, sau đó Trần Dĩnh mơ màng ngủ lúc nào không biết.

7.

Ngày hôm sau Trương Hoa biết tin Trần Dĩnh chuyển khỏi nhà, là Nhã Vận gọiđiện bảo với anh. Trương Hoa đặt điện thoại xuống, đầu tiên là cảm thấyvô cùng phẫn nộ vì Cổ Vân Vân lại làm như vậy.

Cho đến bây giờTrương Hoa vẫn không hiểu tại sao mình lại cứ muốn giấu giếm chuyện củaTrần Dĩnh, chẳng nhẽ chỉ bởi thể diện của một thằng đàn ông thôi sao?Hay là vì bảo vệ thanh danh cho Trần Dĩnh?

Thực ra trong tiềmthức của Trương Hoa vẫn có một chút kì vọng mà anh không thể phủ nhật,đó là có thể một ngày nào đó bản thân anh sẽ tha thứ cho Trần Dĩnh, nếuđúng là như thế mọi chuyện có thể quay lại từ đầu dễ dàng hơn. Nhưng cónhững chuyện một khi đã công khai rồi thì chẳng còn đường cứu vãn. Vìvậy Trương Hoa mới khổ công giữ gìn cái “tấm áo khoác” đẹp đẽ của TrầnDĩnh, nhưng thật chẳng ngờ Cổ Vân Vân bỗng chốc xé tan “tấm áo” ấy.

Trương Hoa đặt điện thọai xuống, hồi lâu sau mới gọi cho Cổ Vân Vân. Đây làlần đầu tiên anh nổi cáu với Cổ Vân Vân. Đợi Trương Hoa trút giận xong,Cổ Vân Vân mới nói: “Cậu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”

Trương Hoa lớn tiếng nói: “Tôi đã nói với cậu từ sớm rồi, chúng ta không thể,cậu không nói những chuyện này ra chúng ta đã không thể, cậu nói rồichúng ta càng không thể!” nói rồi anh liền cúp máy ngay lập tức rồi némphăng điện thoại xuống giường.

Anh cũng không biết mình đanggiận ai nữa. Trương Hoa đi ra ngoài phòng khách, lấy thuốc lá ra hút.Rít liền mấy hơi, Trương Hoa lại tức tối đấm tay xuống mặt bàn. Cái gạttàn trên bàn rung lên rồi lăn xuống đất, vỡ tan tành. Trương Hoa ngồingẩn ra nhìn cái gạt tàn>

8.

Đáng tiếc là Cổ Vân Vânkhông nhìn thấy những hành động này của Trương Hoa, nếu nhìn thấy nhữnghành động này cô sẽ biết rằng nói ra những chuyện này là một hành độngcực kì sai lầm của mình.

Cô không hiểu Trương Hoa, cô luôn nghĩrằng chỉ cần Trần Dĩnh chịu biến mất khỏi cuộc đời Trương Hoa, TrươngHoa sẽ lựa chọn cô. Còn về cô gái mà cô nhìn thấy ở nhà Trương Hoa hômấy không thể nào trở thành nhân vật chính, nhiều lắm cũng chỉ là môt“khúc nhạc đêm”. Nhưng Trần Dĩnh thì khác, cô ta đang có con với TrươngHoa, hơn nữa cả nhà Trương Hoa đều đối xử tốt với cô ta.

Chínhbởi điểm này, Cổ Vân Vân mới nhẫn tâm nói ra quá khứ không hay của TrầnDĩnh. Cổ Vân Vân tin rằng bố mẹ Trương Hoa một khi biết rõ chân tướng sự việc chắc chắn sẽ khó mà chấp nhận Trần Dĩnh. Nếu là như thế, Trần Dĩnh chỉ có thể ra đi, và cuối cùng là quay về quê.

Còn một điểm màCổ Vân Vân không nghĩ đến: Đàn ông, đặc biệt là kiểu người như TrươngHoa thường có tâm lý đồng cảm đối với phụ nữ, đặc biệt là với người vợhay người mà anh ta từng yêu.

Trần Dĩnh đã rời khỏi nhà bố mẹTrương Hoa khiến cho Trương Hoa càng thêm lo lắng cho Trần Dĩnh. Dù saocô cũng đang mang đứa con của anh trong bụng, hơn nữa những băn khoănnày một khi càng nhiều sẽ càng trở thành dấu ấn rõ nét trong lòng Trương Hoa.

Đáng tiếc là Cổ Vân Vân không nghĩ đến những điều đó, màtrong lúc nóng nảy, cô hoàn tòan không cân nhắc đến những chuyện ấy. Vìvậy cô không biết Trương Hoa sau khi nổi cáu với mình xong bắt đầu nghĩxem Trần Dĩnh chuyển đến đâu, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.