Lúc từ cục Dân chínhđi ra, Trần Dĩnh vừa đi vừa cúi gằm mặt, không phải nói khi ly hôn còncó hòa giải sao? Sao loáng một cái đã làm xong thủ tục rồi? Trương Hoanhìn giấy chứng nhận ly hôn nói: “Bây giờ đã thay đổi chính sách, cứ đủgiấy tờ là lập tức cho ly hôn!” - Em thấy bọn họ thật vô trách nhiệm! Trương Hoa đưa tay ra vẫy một chiếc taxi rồi bảo Trần Dĩnh lên xe. Trần Dĩnhhỏi lên xe làm gì. Trương Hoa bảo: “Chẳng phải phải về nhà lấy đồ đạchay sao?” Lái xe vừa đi vừa hỏi: “Hai người đến làm thủ tục kếthôn hả? Trông xứng đôi lắm!” Trần Dĩnh khựng người, trầm ngâm không nói. Trương Hoa cười cười không nói gì. Trương Hoa nghĩ, kết hôn với ly hôn đều đăng ký ở cùng một chỗ, hơn nữa mình với Trần Dĩnh đều còntrẻ như vậy, chẳng trách mà lái xe hiểu lầm. Anh lại nhìn giấy chứngnhận ly hôn của mình, màu sắc cũng na ná như đăng ký kết hôn. Trương Hoa quay sang nhìn Trần Dĩnh, chỉ thấy cô cúi đầu trầm ngâm. - Em tìm được việc mới chưa? Trần Dĩnh vẫn không ngẩng đầu, chỉ khẽ nói: “Chưa, dạo này em không có tâm trạng tìm việc!” - Có cần anh giúp gì không? Anh có khá nhiều bạn bè, lại là người ở đây, mối quan hệ rộng hơn em một chút! Trần Dĩnh lắc đầu: “Không cần đâu, em sẽ tự nghĩ cách!” 2. Trương Hoa ngồi trong phòng khách xem ti vi, Trần Dĩnh ở phòng trong thu dọn đồ đạc của mình. Trần Dĩnh ra đến phòng khách nói với Trương Hoa: “Đồ đạc của em hơi nhiều,có thể để tạm một phần ở đây không? Giờ em đang ở với bạn học Huệ Anh,chỗ ở cũng không rộng lắm!” - Cũng được, dù gì anh cũng ở một mình! Trần Dĩnh im lặng một lát rồi hỏi: “Anh nói với bố mẹ chưa?” Trương Hoa bảo chưa rồi hỏi: “Thế còn em?” - Em cũng chưa nói, nói dối bố mẹ là lấy hộ khẩu đi làm giấy tờ này nọ. Trương Hoa búng tàn thuốc lá, im lặng không nói gì. Trần Dĩnh nhìn anh, lặng lẽ ngồi xuống ghế. Hai người cứ trầm ngâm như vậy mất mấy phút, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng ti vi. Cuối cùng Trần Dĩnh đứng lên, nhìn cái vali trên tay mình nói: “Em đi đây,tạm thời chỉ mang những thứ cần dùng đi!” Trương Hoa cũng đứng dậy bảo:“Để anh tiễn em!” - Thôi, không cần đâu, em có thể tự mang những thứ này đi được! – Nói rồi cô đi ra ngoài, rồi đột nhiên ngoảnh đầulại, móc chìa khóa trong túi ra: “À phải rồi, trả anh cái này!” Trương Hoa đón lấy chùm chìa khóa, ngập ngừng giây lát rồi bảo: “Hay tối em ở lại ăn xong rồi hãy đi!” - Thôi, không cần đâu, Huệ Anh ở nhà chờ em về ăn cơm rồi! 3. Lí Dương Uy nói: “Chẳng phải ngày nào cũng sốt ruột làm thủ tục ly hôn hay sao? Sao hôm nay làm xong thủ tục rồi mà vẫn ủ rũ thế?” Trương Hoa nằm im lìm, hai mắt nhắm chặt, cảm giác khó chịu khó mà diễn tả thành lời. Cô gái đang mát-xa chân cho Trương Hoa hỏi: “Trẻ thế này mà đã ly hôn rồi hả anh?” Cô gái mát-xa chân cho Lí Dương Uy tiếp lời: “Bây giờ đàn ông đều như vậy, có tiền là thích ly hôn, như vậy mới có thể tìm được người mới xinh đẹp hơn!” Nói rồi cô ta quay sang mỉm cười hỏi Lí Dương Uy: “Em nói đúngchứ anh Lí?” Hai người họ mát-xa chân ở trong khách sạn của LíDương Uy. Các cô nhân viên mát-xa ở đây hầu như đều quen với Lí DươngUy. Lí Dương Uy nói: - Cô nói đúng lắm, nhưng không đúng với cậu ta! Trương Hoa mở mắt, rút một điếu thuốc rồi châm lửa rít một hơi, sau đó hỏi:“Dương Uy, cái gã Lục Đào kia vừa già vừa xấu, Trần Dĩnh vì sao lạithích hắn?” - Đàn bà thích đàn ông đại khái là có ba nguyên do.Một là thích tướng mạo của đàn ông. Hai là thích tiền của anh ta. Mộtcái nữa có thể là thích năng lực và phẩm chất của anh ta. LíDương Uy cũng châm một điếu thuốc rồi nói tiếp: “Hai dạng trên là nhữngkiểu thích tầm thường, giả tạo. Ngoài dạng đầu tiên là rất coi trọngtướng mạo của đàn ông ra, hai dạng sau đều không coi trọng tuổi tác vàtướng mạo của đàn ông. Dạng cuối cùng có thể coi như là thích thật lòng, nhưng kiểu thích này đôi khi cũng là sự nhầm lẫn, bởi dễ bị rất nhiềusự vật bên ngoài mê hoặc.” - Vậy cậu nói Trần Dĩnh thích tiền hay là phẩm chất? Lí Dương Uy đáp: “Theo như sự phán đoán của tôi, cô ấy khả năng cao làthích phẩm chất. Những cô gái giống như Trần Dĩnh thường thích khả năngvà khí chất của đàn ông.” 4. Lúc Cổ Vân Vân gọi điện cho Trương Hoa, cũng là lúc anh gần hết giờ làm. Cổ Vân Vân nói: “Tôi đợi cậu ở cổng công ty cậu nhé!” Trương Hoa ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc BMW màu đỏ chói. Anh lại gần, CổVân Vân đẩy cánh cửa ghế lái phụ ra, nói: “Lên xe đi!” TrươngHoa ngồi vào xe: “Chiếc xe này đã lái mấy năm rồi, sao còn chưa đổi?” Cổ Vân Vân đáp: “Lại mỉa mai nhau rồi! Sinh ra trong gia đình giàu có đâuphải lỗi của tôi?” Nói rồi cô cười: “Cậu không thể vì chuyện tôi sinh ra trong gia đình có tiền mà coi thường tôi như thế!” Trương Hoa nói anh đâu dám, Cổ Vân Vân liền bảo: “Thế sao đám bạn cũ các anh tụ tập mà chẳng bao giờ gọi tôi?” Trương Hoa cười trừ: “Còn chẳng phải vì sợ thân phận của cậu không thích hợpvới giai cấp tiểu dân chúng tôi hay sao?” Cổ Vân Vân lắc đầu: “Lại nữarồi, lại khinh thường nhau rồi!” Cổ Vân Vân nói rồi liền nhấn ga. Trên đường đi Trương Hoa hỏi: “Cậu định lôi tôi đi đâu thế?” - Đi đâu chẳng nhẽ cậu còn không biết ư? Trương Hoa sực nhớ ra: “Không phải cậu cũng tham gia buổi tụ tập tối nay đấy chứ?” Cổ Vân Vân nói vẻ không vui: “Nếu như không phải sáng nay có việc tìm KỉOanh tôi còniết các cậu tụ tập đấy! Lần nào tụ tập các cậu cũng khônggọi tôi, thế là tôi đành mặt dày mò đến!” - Không phải, chẳng phải cậu đang đi về nhà sao? Cổ Vân Vân đáo: “Để xe ở nhà thì hơn, chúng ta bắt taxi qua đó!” Trương Hoa ngẫm nghĩ, thấy cũng phải. 5. Cổ Vân Vân hỏi: “Hôm ấy cậu nói cái gì mà giả làm bạn gái, rốt cuộc là chuyện gì thế?” Trương Hoa trầm ngâm hồi lâu: “Tôi ly hôn rồi!” Cổ Vân Vân không tin: “Lại đùa rồi!” - Cậu có thấy tôi giống như đang nói đùa không? Tôi ly hôn từ tuần trước rồi! Nói xong anh quay snag nói với lái xe: “Anh dừng ở đây giúp tôi, chúng tôi tự đi vào trong!” - Ok, thế là vì sao? - Bởi vì để ý đến một cô gái nhiều tiền là cậu đấy! Cổ Vân Vân bật cười: “Cậu chỉ ăn nói lăng nhăng. Nếu để mắt đến tôi saomấy năm trước học đại học chẳng thấy cậu có động tĩnh gì, giờ mới nhớ ra à?” - Trước đây chẳng phải rất trong sáng sao? Thấy cậu ngoàidung mạo và có tiền ra cũng chẳng có ưu điểm gì khác, hơn nữa thành tích học tập cũng chẳng tốt lắm, lại thích tỏ vẻ ta đây có tiền. Giờ coi như đã trưởng thành rồi, cuối cùng mới hiểu ra diện mạo và tiền bạc mới làquan trọng nhất. Cổ Vân Vân vẫn cười: “Cậu vẫn lém như thế, cậu tin tưởng tôi tin vào những lời đường mật ấy của cậu hả?” - Không phải là lời đường mật. Một khi gia đình, họ hàng, bạn bè biếtchuyện tôi ly hôn, hỏi tôi lí do vì sao, đấy chính là lí do của tôi! - Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao vào lúc cần thiết tôi lại phải giảlàm bạn gái của cậu rồi! – Cổ Vân Vân ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Khôngđúng, như thế chẳng phải tôi phải chịu thiệt sao? Nếu để người khác biết thì tôi làm sao tìm được bạn trai nữa?” 6. Các bạn họckhác nhìn thấy Trương Hoa và Cổ Vân Vân cùng lúc xuất hiện, ai nấy đềungạc nhiên nhưng chẳng ai nói gì. Mọi người nói với chủ cửa hàng, vẫnnhư mọi khi, kê sát mấy bàn lại với nhau, cả bọn ăn ở bên ngoài, trongnhà không khí ngột ngạt lắm. Đây là một nơi rất kì lạ, các cửahàng ăn, đồ nướng xếp nhau san sát nhưng quy mô không lớn. Thành phầnnhững người đến đây rất hỗn tạp, ban ngày thì yên tĩnh mà đến tối thìtập nập đến tận sáng sớm. Có người nói đây là lần đầu tiên CổVân Vân tham gia tụ tập với họ, chắc cũng là lần đầu tiên cô đến nhữngnơi như thế này. Người khác tiếp lời: “Có cần tôi đi mua rượu vang choriêng cậu không? Ở đây ngoài bia ra thì chỉ có rượu trắng thôi!” - Thật quá quắt, chẳng nhẽ tôi không thể uống bia sao? Trong lúc ăn uống, mọi người cố ý chuốc rượu Cổ Vân Vân, nói đây là lần đầutiên cô đi tụ tập, nhất định phải cạn ly. Kỉ Oanh ngồi bên cạnh, cuồicùng không nhịn được liền nói: “Đừng chuốc Vân Vân nữa, cậu ấy sắp sayrồi!” Cổ Vân Vân nói: “Vẫn là Kỉ Oanh tốt với tôi, hôm nay tôi sẽ vui tới bến với các cậu, uống thêm chút cũng không sao!” Cả bọn cười rộ lên: “Thôi, không ép cậu nữa, say thật ra đấy ai đưa cậuvề!” Có người chen vào: “Trương Hoa đi cùng cậu ấy đến, cậu ấy say đương nhiên Trương Hoa có trách nhiệm đưa cậu ấy về rồi!” Một ngườikhác lên tiếng: “Trương Hoa, thế cô vợ xinh đẹp của cậu đâu rồi? Sao dẫn đi một lần rồi thôi thế? Sợ chúng tôi cướp mất à?” Lí Dương Uy liền chen vào: “Bản thân cô ấy không thích những nơi ồn ào, không đến cũng là thường tình!” 7. Cổ Vân Vân uống hơi nhiều, lúc Trương Hoa đưa cô về đến chân cầu thang, cô liền nói: “Lần sau tụ tập nhớ phải gọi tôi đấy! Không được bỏ rơi tôinghe chưa!” Trương Hoa phì cười: “Cái gì mà bỏ rơi chứ, khó nghe quá! Thôi được rồi, lần sau nhất định sẽ gọi cậu!” Cổ Vân Vân vừa đi được mấy bước, Trương Hoa đã gọi cô lại: “À, phải rồi,công ty của bố cậu có cần tuyển nhân viên tài vụ không?” Cổ Vân Vân nghoảnh đầu lại hỏi: “Cậu hỏi thế làm gì?” Trương Hoa lại gạt đi: “Thôi, để hôm khác hãy nói, hôm nay cậu uống nhiều rồi!” Trương Hoa về đến nhà đã là hai giờ sáng. Anh ngồi trong phòng khách hútthuốc, lòng thầm nghĩ, mai nhất định phải gọi điện hỏi thăm Trần Dĩnh đã tìm được công việc mới chưa. Mấy ngày nay anh cứ muốn hỏi nhưng vẫn dodự. Ngày hôm sau Trương Hoa đang làm việc thì Cổ Vân Vân gọiđiện đến: “Hôm qua cậu hỏi công ty bố tôi có cần tuyển nhân viên tài vụkhông, có phải có bạn đang cần tìm việc không?” - Đúng thế, tối qua cậu say mà vẫn nhớ chuyện này, tôi phục cậu đấy! - Cậu khinh thường tôi quá đấy, tôi kém cỏi vậy sao? Tôi đã hỏi giám đốcnhân sự của công ty rồi, anh ta nói đang cần nhân viên tài vụ đấy. Trương Hoa liền nói: “Thế thì hay quá, cám ơn cậu!” Buổi tối, Trương Hoa đi đi lại lại trong phòng khách, do dự mãi, cuối cùng mới quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Trần Dĩnh. - Em đã tìm được việc mới chưa? Trần Dĩnh ban đầu hơi kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại nói: “Em đã đi phỏng vấn ở một công ty, đang chờ kết quả!” - Công ty của bố bạn anh đang cần tuyển nhân viên tài vụ, hôm nay cô ấynói với anh, bảo anh giúp tìm người, nếu như em muốn, anh sẽ nói với côấy một tiếng! 8. Thực ra công ty tạm thời không cần nhân viên tài vụ. Hôm ấy Cổ Vân Vân tìm gặp giám đốc nhân sự, nói là bạn của mình, nhất định phải sắp xếp vào làm. Lúc Trần Dĩnh đến phỏngvấn, giám đốc nhân sự vô tình đi ngang qua, sau đó bảo Trần Dĩnh ngàyhôm sau đến làm việc. Anh không muốn đắc tội với cô “công chúa bá đạo”mà cả công ty đều biết tiếng này. Bởi vì giám đốc nhân sự khôngrõ quan hệ giữa Trần Dĩnh và Cổ Vân Vân là gì, vì vậy rất chiếu cố đếnTrần Dĩnh, thậm chí còn đánh tiếng với giám đốc tài vụ, nói rằng đây làngười mà Cổ Vân Vân rất quan tâm. Cổ Vân Vân đội trên đầu “cáimũ” giám đốc bộ phận kế hoạch thị trường, các công việc cụ thể đều dophó giám đốc đảm đương, hàng ngày đi làm rất tùy tiện, muốn đến thì đến, muốn đi cũng chẳng ai quản lí. Trưa nay vừa đến văn phòng, độtnhiên nhớ ra chuyện này, cô rất muốn xem người mà Trương Hoa giới thiệulà ai, liền nhấc máy gọi cho giám đốc nhân sự hỏi xem nhân viên tài vụmới có đi làm không? Giám đốc nhân sự nói đã đi làm mấy hôm rồi, Cổ VânVân liền bảo gọi cô đến văn phòng mình một chuyến. Trần Dĩnhbước vào, Cổ Vân Vân hơi bất ngờ, Cổ Vân Vân cứ tưởng Trương Hoa giớithiệu một chàng trai, nào ngờ lại là một cô gái dịu dàng và xinh đẹp. Cổ Vân Vân hỏi thẳng: “Cô với Trương Hoa có quan hệ gì vậy?” Trần Dĩnh đáp là vợ của anh, nhưng ngay lập tức bổ sung thêm là “Vợ cũ”. CổVân Vân nói: “Xem ra sự suy đoán ban nãy của tôi không sai!” Nói xong cô liền đứng dậy, đến trước mặt Trần Dĩnh, đưa tay ra bắt: “Làm quen chútnhé, tôi là Cổ Vân Vân, bạn học của cậu ấy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]