Rạng sáng một tuần sau đó, Tào Tuệ qua đời vì suy đa tạng. Bà ra đi sớm hơn thời gian dự kiến của bác sĩ gần ba, bốn tháng nhưng Trần Gia Dư cũng có thể coi như đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Anh ở trong phòng bệnh cho tới giây phút cuối cùng, cúi đầu nắm lấy tay bà, nhìn huyết áp của bà ngày một thấp, hơi thở dần chậm lại, sắc mặt tái nhợt, các dấu hiệu sinh tồn gần như bằng không.
(dấu hiệu sinh tồn: các dấu hiệu quan trọng cho biết trạng thái sống còn của cơ thể. Thông thường, các dấu hiệu sinh tồn chủ yếu là nhiệt độ, mạch, huyết áp, nhịp thở)
Giống như có sách từng viết, nếu cái chết là màn đêm mát rượi, thì cuộc sống là ban ngày khổ đau[1]. Kể từ ngày Tào Tuệ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối với khả năng chữa trị gần như bằng không, Trần Gia Dư cảm thấy bản thân dần thích ứng. Anh sớm đã vào quỹ đạo, ngày lại ngày, để rồi khi cái chết kề cận, anh không còn cảm thấy nỗi đau đớn như trời đất chao đảo nữa. Nỗi đau trong anh là ổ bệnh ẩn giấu đã lâu, thiêu đốt anh qua bao đêm ngày trước đó, anh cũng đã quen với nỗi thống khổ và giày vò này rồi.
Trước đó hai đêm, Tào Duệ dường như có một thoáng “hồi quang phản chiếu”, đột nhiên tinh thần dồi dào, lôi kéo Trần Gia Dư tâm sự chuyện từ tấm bé tới bây giờ. Trong lòng Trần Gia Dư đột nhiên dao động, quyết định tiết lộ với mẹ: “Mẹ ơi, con tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-xuong-tu-do-cao-muoi-nghin-met/3537358/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.