Phiền Nhã Lan nhận được điện thoại của Phương Hạo vào tám giờ sáng, nghe thấy anh hỏi liệu bà có thể tới khu Kiến Hội ở cùng anh một lúc không với giọng nói nghẹn ngào, khàn đặc, trong lòng bà rất đỗi ngỡ ngàng. Từ năm hai mươi tuổi, Phương Hạo đã rất độc lập, chuyện lớn chuyện bé đều không nhờ vả người khác. Từ chuyện học hành, xin việc tới chuyện tình cảm, Phương Hạo chưa từng khiến Phiền Nhã Lan cùng bố anh – Phương Hoằng Chí – phải bận lòng. Vậy nên, một khi anh đã mở lời thì nhất định không phải chuyện nhỏ. Bà lập tức hoãn cuộc hẹn sáng hôm đó, lái xe từ nội thành tới Đại Hưng.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu bà là Trần Gia Dư chia tay với Phương Hạo, nhưng bà không dám hỏi qua điện thoại. Phương Hạo là người sĩ diện, bà muốn chờ để anh chủ động nói trực tiếp với mình. Kết quả vừa lên tầng thì bà biết ngay không phải vậy. Tuy lúc đó Trần Gia Dư đã rời khỏi nhà Phương Hạo nhưng Phiền Nhã Lan vẫn có thể thấy hai đôi dép lê được đặt trước cửa ra vào.
Nếu không phải chuyện Trần Gia Dư thì là chuyện công việc. Phiền Nhã Lan có chút ảo não vì trước đó đã quên không kiểm tra tin tức. Công việc của Phương Hạo nếu xảy ra vấn đề thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ, khả năng được đưa tin rất lớn.
“Rốt cuộc làm sao thế con? Công việc… có vấn đề gì à?” Phiền Nhã Lan vừa vào đã hỏi anh.
Phương Hạo thấy mẹ hỏi, bèn mô tả sơ qua về vụ tai nạn với bà – Tàu bay trong phạm vi bán kính do anh quản lý xuất hiện tình huống khẩn nguy, tụt độ cao gần 5000m, sau đó cánh tà bị kẹt khi hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay Đại Hưng. Sau một đêm điều chỉnh, giọng điệu anh khi kể lại toàn bộ vụ việc đã bình tĩnh hơn, thế nhưng tới đoạn cuối, anh bổ sung một câu: “Chẳng qua, phi công trên chiếc máy bay đó là Trần Gia Dư.”
Phiền Nhã Lan cuối cùng đã rõ vì sao tâm trạng Phương Hạo lại khác thường như vậy. Phản ứng đầu tiên của bà là đau lòng cho Phương Hạo: “Vậy con hẳn đã rất lo lắng, khi ấy con còn đang trực mà.” Một lúc sau, bà hỏi tiếp: “Tiểu Trần không sao chứ?”
Phương Hạo nhìn bà, gật đầu: “Không sao ạ, không ai bị thương cả, nhưng trong lòng con vẫn canh cánh mãi. Sáng hôm kia con có khuyên anh ấy đừng bay chuyến này, vì cơ phó bay cùng… vẫn luôn tìm cách ngáng chân sau lưng anh ấy, vô cùng lộ liễu. Nói mấy lần rồi, anh ấy không nghe con.”
Phiền Nhã Lan lập tức hiểu ngay. Bà hiểu vì sao vào thời khắc khó khăn này, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến hàng không, liên quan tới Trần Gia Dư mà bản thân Trần Gia Dư lại không có ở đây. Hoá ra mấu chốt là ở đây. Bà thở dài, nói: “Mẹ hiểu con thấy khó chịu trong lòng. Nếu đổi lại là mẹ thì mẹ cũng khó chịu.”
Phương Hạo nhắm mắt lại, nói: “Anh ấy không chịu thừa nhận mình đã sai. Anh ấy bảo nếu làm lại thì anh ấy vẫn lựa chọn thực hiện chuyến bay.”
Phiền Nhã Lan vốn muốn tới nấu bữa sáng cho Phương Hạo, vừa vào cửa đã tất bật cắt rau, đánh trứng. Lúc này, bà bỏ dao xuống, đi tới bên cạnh Phương Hạo, ôm anh vào lòng: “Phương Hạo à, tạm thời con đừng nghĩ thế. Các con đều khoẻ mạnh, như vậy là đã rất rất may mắn rồi.”
Phương Hạo khẽ cười khổ trong vòng tay bà: “Mẹ hướng về anh ấy ghê.”
Phiền Nhã Lan khựng lại một chốc. Bà buông Phương Hạo ra, quay lại chỗ bàn chế biến. “Con có suy nghĩ của con, thằng bé cũng có lập trường của nó, thật sự cũng rất bình thường. Có lẽ… các con nên nói chuyện về nguyên nhân đằng sau những lập trường này, hoặc trò chuyện về cảm nhận của hai đứa, thay vì tập trung vào bản thân sự xung đột.”
Phương Hạo trầm ngâm một lúc, không nói năng gì. Lời của Phiền Nhã Lan có tác động rất lớn đối anh. Trước giờ mẹ nói gì, anh cũng sẽ nghe theo, ngay cả khi đó là những lời lúc ấy anh không muốn nghe thì anh cũng sẽ nghe theo. Phiền Nhã Lan cũng hiểu rõ điều này, vậy nên bà sẽ không tuỳ tiện nói mấy điều này với Phương Hạo. Những giáo lý to tát không cần bà nhắc tới, song những lúc Phương Hạo đi vào ngõ cụt thì cần có người đẩy nhẹ.
Bà quay sang, nói với anh một cách dịu dàng nhưng kiên định: “Không phải hướng về thằng bé. Mẹ quan tâm nó vì con quan tâm nó. Một ngày nào đó con bảo với mẹ con không thích nó nữa thì chỉ cần một cú điện thoại thôi, mẹ sẽ tới giúp con quẳng hết đồ của nó ra khỏi nhà. Thế nhưng con lại quan tâm rất rất nhiều, phải chứ?”
Phương Hạo không phải dạng người sẽ vác loa đi rêu rao về đời sống tình cảm của mình. Sau khi xác nhận quan hệ của Trần Gia Dư, trang Khoảnh khắc của anh vẫn đăng những nội dung như trước đó như ảnh chụp, đồ ăn, check-in chạy bộ. Thi thoảng, anh sẽ gửi ảnh chụp cả bàn đồ ăn do Trần Gia Dư nấu vào nhóm chat gia đình, gửi cho Phiền Nhã Lan và Phương Thịnh Kiệt xem. Trong khoảng thời gian này, tuy Phiền Nhã Lan chưa được gặp Trần Gia Dư nhưng bà có thể cảm nhận được rằng Phương Hạo rất thích Trần Gia Dư. Trong những lần tán gẫu dù chuyện lớn chuyện nhỏ thì anh cũng sẽ thường nhắc tới Trần Gia Dư. Anh cười thường xuyên hơn, tâm trạng hay thái độ đều khác trước. Người với người chung sống bên nhau, suy cho cùng cũng chỉ là hai chữ “cảm nhận”. Phiền Nhã Lan chưa gặp trực tiếp, song thông qua thái độ và tâm trạng của Phương Hạo, bà đã có cảm nhận tốt đối với Trần Gia Dư.
Phương Hạo bị lời nói của mẹ làm cho dao động. Phiền Nhã Lan hiện tại đang nói chuyện giữa anh và Trần Gia Dư nhưng Phương Hạo cứ có cảm giác bà còn ẩn ý gì khác. Người nói luôn vô tâm nhưng khi người có tâm sự trong lòng nghe được những lời này thì kiểu gì cũng cảm thấy như có ý khác. Phiền Nhã Lan không cần Phương Hạo phải trả lời ngay, bà tập trung nấu nướng, nhưng bản thân Phương Hạo lại không kìm được: “Mẹ ơi,” Anh gọi Phiền Nhã Lan, “Con có điều muốn nói với mẹ.”
Phiền Nhã Lan tưởng là chuyện liên quan tới vụ tai nạn nên động viên Phương Hạo: “Ừm, rốt cuộc đã trải qua những gì, con cứ từ từ kể đi.”
“Không phải chuyện này, là chuyện trước đây.” Phương Hạo khịt mũi, ngồi xuống bên quầy bar, nhìn bóng lưng của Phiền Nhã Lan, chậm rãi kể, “Ba năm trước, hình như tầm đợt Thất tịch, lúc đấy con vừa trực xong ca tối. Hôm đó không có quá nhiều chuyến bay, một tiếng cuối ca trực con khá nhàn rỗi nên đã suy đi nghĩ lại, muốn tới nhà Lộ Gia Vĩ thăm anh ta. Anh ta khi ấy hình như đang bận rộn với một vụ sáp nhập, mấy hôm trước đó còn nói với con đã thức trắng gần 48 tiếng đồng hồ. Con cũng hai tuần rồi chưa gặp anh ta, trong thời gian đó có gọi điện một lần.”
Đồ ăn đã nấu xong, Phiền Nhã Lan bèn ngừng tay, khẽ “Ừm” một tiếng, chăm chú nghe Phương Hạo kể chuyện. Bà dường như dự cảm được về hướng phát triển cũng như kết thúc của câu chuyện này.
Phương Hạo tiếp tục: “Con muốn cho anh ta một niềm vui bất ngờ, anh ta khi ấy bận rộn thế mà, con cũng có chìa khoá nhà anh ta. Dừng xe xong, à đúng rồi, lúc dừng xe con đã đẩy mạnh cửa, đập phải thanh sắt bên cạnh vị trí đỗ, tróc mất một mảng sơn. Lúc ấy con còn đau lòng mãi.” Anh khẽ cười, sau đó mới nói, “Con đã đỗ ở vị trí đó bao nhiêu lần, trước giờ chưa từng xảy ra va chạm, đúng lần đó là gặp xui. Khi ấy đáng nhẽ con nên nhận ra hôm đó đã mở cửa sai cách.”
“Sau đó con lên tầng, vừa mở cửa ra thì trông thấy trong phòng khách… có hai người. Một người là Lộ Gia Vĩ, người còn lại con không quen. Bọn họ đang ôm hôn nhau trên sofa. Lộ Gia Vĩ vẫn mặc vest, còn cậu nam sinh kia… Con nói nam sinh là vì trông cậu ta chưa quá hai mươi, dù sao cũng nhỏ hơn con.”
“Thật ra cảnh tượng này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu con, con cũng đã chấp nhận việc anh ta ngoại tình rồi. Nhưng khi hồi tưởng lại con mới phát hiện ra rằng trong khoảnh khắc đó, trong ba người có mặt, con lại là người kinh ngạc nhất cũng như lúng túng nhất. Lộ Gia Vĩ không hề hoảng hốt. Có lẽ do tính cách anh ta là vậy, cũng có lẽ do trong lòng anh ta đã sớm chẳng còn có con. Cậu nam sinh kia cũng không hề hoảng. Có lẽ cậu ta với Lộ Gia Vĩ chỉ là lên giường với nhau. Người bận tâm nhất là con, vậy nên người hoảng nhất cũng là con. Con cực kỳ khó chấp nhận điều ấy.”
Anh không nói thì thôi, một khi đã nói là nói hết. Thế nhưng khi kể xong, trong ánh mắt mẹ anh lại chỉ có thương xót và giận dữ, không có sự bất ngờ như anh đã dự liệu.
“Mẹ… đã biết từ lâu rồi sao?” Câu trả lời ở ngay trước mắt, Phương Hạo buộc phải đối mặt.
Phiền Nhã Lan cũng không gạt anh, thành thật đáp: “Ừm. Thịnh Kiệt hai năm trước đã kể với mẹ rồi. Con… đừng mắng Thịnh Kiệt, là mẹ ép hỏi nó.”
Phương Hạo thở dài. Anh cũng nên sớm lường trước được điều này. Phiền Nhã Lan là mẹ anh, bà quá hiểu anh, không cần hỏi tới Phương Thịnh Kiệt thì chắc bà cũng có thể đoán được phần nào. Chia tay không vui vẻ cũng chỉ có thể vì mấy lý do đó, Phương Hạo cũng không giấu quá kỹ. Mẹ anh đã đoán được nhưng bà giữ im lặng suốt hai năm, chỉ chờ anh tự mình chủ động nói với bà.
Phương Hạo cảm thấy có lỗi: “Con đã trì hoãn lâu như vậy mới kể với mẹ.”
Phiền Nhã Lan không để tâm chuyện này: “Con bằng lòng nói ra là bước đầu tiên để vượt qua. Mẹ không trách con. Mẹ thấy con cắt đứt gọn ghẽ với cậu ta, thật ra trong lòng mẹ cũng rất tán thành, rất khâm phục. Mẹ cũng luôn biết con sẽ gặp được đúng người, một người đối tốt với con. Mẹ cũng cảm thấy… hiện tại con đã gặp được rồi.”
Nói tới đây, Phương Hạo có chút nghẹn ngào: “Là người yêu con.” Dứt lời, bản thân anh cũng như đang xác nhận lại, anh lặp lại lần nữa: “Anh ấy nói anh ấy yêu con.”
(Câu của Phương Hạo ở đây là “是爱我的人” – “Là người / yêu con”, không phải “người yêu / của con”)
Phiền Nhã Lan lúc này đã nguôi giận. Bà không muốn tiếp tục nghĩ tới Lộ Gia Vĩ cũng như chuyện ngoại tình của gã nên chọn chủ đề trước mắt: “Thằng bé… Thế con… con nói sao?”
Phương Hạo cụp mắt, nhỏ giọng đáp: “Con vẫn chưa trả lời. Nếu con nói yêu sẽ là yêu cả đời.”
Hôm đó, khi bước chân ra khỏi nhà, tâm trạng Phương Hạo đã khá hơn rất nhiều. Anh đi cùng Phiền Nhã Lan tới bãi gửi xe, hai người đứng trò chuyện thêm một lúc bên cạnh xe của Phương Hạo. Trước khi rời đi, Phiền Nhã Lan chú ý nhìn xuống cánh cửa bên ghế lái của Phương Hạo. Quả nhiên, ở vị trí anh miêu tả có một vết lõm xấu xí theo hướng thẳng đứng, lớp sơn màu xám sẫm đã bị bong tróc. Giây phút ấy, dường như mẫu tử liền tâm, Phiền Nhã Lan nghĩ tới thời điểm vào ba năm trước khi Phương Hạo bước chân xuống khỏi xe tại khu chung cư của Lộ Gia Vĩ, còn cả khoảnh khắc anh mở cửa, trong lòng bà đau đớn vô cùng. Nhìn vào sau gáy Phương Hạo, vành mắt bà dần dần ửng đỏ.
Bà cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, gọi Phương Hạo: “Con trai.” Bà mở lời nhưng lời nói lại mang ẩn ý, “Về rồi sơn lại đi.”
Phương Hạo thấy bà chú ý tới vết xước đó, có chút mất tự nhiên, chỉ biết gật đầu.
Phiền Nhã Lan ôm anh thêm một lần rồi mới chịu rời đi. Bà không nói hết tất cả, chỉ nói tới tám phần. Trong hai anh em bọn họ, tính cách Phương Thịnh Kiệt giống bố hơn còn Phương Hạo thì rất giống bà. Sự độc lập, quật cường và quả quyết của anh, bà thừa hiểu. Giữa những người tương đồng về tính cách, không cần nói rõ hết tất cả mọi chuyện.
Thật ra bà rất muốn nói: Vết tróc ở cửa xe có thể tới tiệm 4S sơn bù nhưng vết nứt trong lòng chỉ có thể tự mình lấp đầy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]