Nhạc nền cho chương theo gợi ý của tác giả: ♪ Bad timing – Rachael Grae ♪
Trần Gia Dư đã lên xe, tài xế lái thay cũng đã đi qua hai điểm dừng đèn xanh đèn đỏ. Trên radio bật một khúc nhạc dương cầm cổ điển trầm lắng, ngoài trời bắt đầu lất phất mưa. Trần Gia Dư nhớ tới đêm mưa tại sân bay Đại Hưng hôm không bật đèn hạ cánh, Phương Hạo đã đi tới quan tâm anh. Lúc ấy, mọi lời nói của Phương Hạo đều là thật lòng, cậu ấy đã cắt mở trái tim mình cho anh xem. Thế nhưng hôm nay lại không giống vậy, cậu ấy chẳng có lời nào là thật lòng với anh cả. Cho dù là số mệnh hay thời cơ thì hai người họ dường như luôn lỡ mất một nhịp.
Nhưng rồi Trần Gia Dư lại nghĩ nếu đã sớm ra quyết định thì chuyện bản thân phải dựa vào bản thân thôi. Ngay cả cỗ máy móc vĩ đại và tinh vi như máy bay còn chẳng thể tin cậy tuyệt đối thì làm sao anh có thể dựa vào độc mình thời cơ để đưa anh đến với Phương Hạo chứ. Ít nhất thì từ giây phút hai người họ gặp nhau trên sóng VHF, số phận đã ưu ái anh lắm rồi.
“Bác tài, chúng ta quay đầu lại đi. Đưa tôi trở lại chỗ anh đã đón tôi.” Trần Gia Dư đột nhiên nói với tài xế lái thay.
Mưa thu lạnh lẽo, Bắc Kinh ngày tháng Mười Một đã chớm vào đông. Thế nhưng, sau khi nghĩ rõ ràng, Trần Gia Dư không còn lạnh nữa. Anh chỉ cảm thấy lồng ngực nóng rực, thậm chí đầu ngón tay còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-xuong-tu-do-cao-muoi-nghin-met/1852387/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.