Cả đêm hôm đó đúng thật là tôi thức đến sáng luôn, không phải vì hay đến động lòng người mà tức điên đến không ngủ được. 
Lần đầu cũng như lần cuối tôi sẽ không bao giờ mở quyển sách này lần nào nữa! 
Sáng hôm sau, trên đường đến trường, Lâm Tuệ Mẫn từ đâu xông đến vỗ vai tôi nói như thể tối qua nó đang rình trước nhà tôi vậy. 
- Không sao, ai rồi cũng trải qua cảm giác này thôi. Mày đã đọc tiểu thuyết mới rồi đúng không! 
Tôi bây giờ không còn hơi sức đâu mà trả treo với nó giống như trước nữa. Chỉ trưng ra bộ mặt ủ rũ vì thiếu ngủ mà đáp lại nó. 
- Mày thừa biết còn hỏi! 
Nó thấy tôi trông thất vọng như vậy nên cũng không nói nhiều. Mà còn ân cần cùng tôi đứng chờ đèn đỏ. 
Khi đang bước qua vạch, tôi vì buồn ngủ mà bất cẩn va phải người khác, thẻ sinh viên của anh ta rơi xuống. Tôi vội vàng nhặt lên trả, tuy chỉ là vội vàng nhưng với đôi mắt "Bồ câu" này thì nếu không lầm, người vừa rồi cũng là "Dương Hạo Hiên" thì phải?! 
Ban đầu cũng nghi ngờ nhưng rồi tôi tự cho là bản thân nhìn nhầm, không thì cũng chỉ là trùng hợp, dù sao cũng là tên người thôi mà đâu nói lên được điều gì khác. 
Vì tối qua mãi lo đọc tiểu thuyết mà tôi chỉ ăn có đĩa trái cây duy nhất, nên giờ ngồi trong phòng học mà bụng cứ đánh trống kêu ăn.... Đúng là mất mặt hết sức. Thế là khi vừa hết tiết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-vo-chau-hoa-cuop-nam-chinh/3621199/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.