Năm ấy, mùa thu ở Bình Thành vẫn như những năm trước, vào tháng 10 là lúc trời mưa triền miên không ngớt, hết cơn này lại đến cơn khác, cả thành phố gần như chìm trong sự ẩm thấp và lạnh lẽo, Đường Ý lần đầu tiên nhìn thấy Giang Tiều Sinh.
Đại hội thể thao của trường Trung học số 8 vẫn đang diễn ra sôi nổi trong cơn mưa mùa thu này.
Chân Đường Ý vẫn còn vết thương cũ chưa lành nên không tham gia hạng mục nào cả, cả ngày chỉ ngồi trong chỗ lều y tế, tiện thể lấy sách giáo khoa ra ôn tập để giết thời gian.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng reo hò mừng chiến thắng của mọi người, cô cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhìn từ xa chẳng thấy gì ngoài góc áo màu xanh trắng.
Trời quang mây tạnh vào buổi chiều, Đường Ý tựa vào bàn chơi điện thoại, bạn cùng bàn Lâm Ương không biết từ chỗ nào chạy đến: “Chơi gì đấy?”
Cô bấm bấm điện thoại, là giao diện trò chơi rắn săn mồi.
Lâm Ương không nhịn được trợn trắng mắt: “Cậu không thấy chán à, chẳng bằng ra ngoài kia xem thi đấu với tớ còn hơn.”
“Không đi đâu, nhiều người lắm.” Đường Ý lại nằm bò lên bàn: “Mình ở chỗ này trông đồ cho mọi người cũng khá thoải mái.”
Lâm Ương cũng không ép, nói chuyện với cô một hồi, nghe thấy tiếng loa thông báo hạng mục điền kinh nam 200m lại vội chạy ra xem.
Đường Ý đang kẹt ở level cuối cùng của trò rắn săn mồi, mắt thấy có thể qua ải thành công, cả người không kìm được mà ngồi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-lua/244334/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.