Chương trước
Chương sau
Ngốc bạch ngọt Tưởng Thành nhất thời chưa kịp phản ứng đầy ngơ ngác hỏi một câu: “Không được sao? Không phải, Tứ ca làm sao mà không được chứ?”
“Phốc ——”
Người ngồi bên cạnh anh cười ra tiếng, cúi về phía trước, nước mắt sắp chảy ra.
Trong nháy mắt, mọi người cười rộ lên.
Tiêu Hạo gấp đến độ khủng hoảng, cực lực nháy mắt với bọn họ nhưng không ai chú ý tới anh, càng không ai phát hiện ra Sầm Diễn đã đứng từ nãy giờ.
“Khụ! Khụ khụ…”
Anh đổi cách ho dữ dội nhưng vẫn bị xem như không khí.
Tất cả đều điên cuồng cười.
Tưởng Thành cuối cùng hậu giác phản ứng lại, với tư cách là fan hâm mộ cuồng nhiệt số một của Sầm Diễn, anh cọ cọ mông đứng lên thở hắt ra muốn cảnh cáo bọn họ không được cười nữa.
Đang định mở miệng…
“Tứ ca?!” Mí mắt Tưởng Thành hung hăng nhảy dựng lên, giọng nói vì khiếp sợ bất giác cất cao.
Đột nhiên, tiếng cười dừng lại.
Mọi người: “…”
Sự im lặng như chết nhanh chóng lây tràn ra xung quanh.
Sầm Diễn như chưa nghe gì bước đến gần, thần sắc vẫn luôn thanh lãnh nghiêm túc, ánh đèn vàng bao phủ trên người anh càng thêm vài phần hơi thở lạnh lẽo.
Không ai dám đến gần, càng không có người dám mở miệng nói chuyện.
Chẳng liếc mắt đến những người xung quanh cái nào liền tự mình ngồi xuống bên cạnh Thời Nhiễm.
Áp suất không khí không thể giải thích được nhanh chóng xuống rất thấp, hơi thở mỗi lúc một trở nên khó khăn.
Tiêu Hạo trước nay luôn là người khuấy động bầu không khí thấy vậy liền vội vàng đứng lên, vẻ mặt tự nhiên la hét: “Không phải muốn đánh bài sao? Nhanh nhanh, tối nay tôi nhất định phải thắng hết, đi, đánh bài!”
Anh khẩn trương nháy mắt với mọi người.
“A… Đúng vậy, muốn chơi bài, ai cũng đừng tranh với tôi!” Có người hưởng ứng theo.
Rất nhanh, một đám người vốn đang vây quanh đùa giỡn chơi trò đại mạo hiểm đột biến thành chim rừng liền đập cánh bay đi giống như sau một giây sẽ rơi vào nguy hiểm.
Tiêu Hạo vừa muốn chạy trốn nhưng dư quang nhìn thấy Sầm Vi Nịnh còn ngây ngốc ngồi tại chỗ không nói hai lời đi qua túm lấy cô kéo đi.
Sầm Vi Nịnh: “……!!!”
Khác biệt với sự náo nhiệt đằng kia là Sầm Diễn và Thời Nhiễm đang ngồi ở góc sô pha đặc biệt yên tĩnh.
Không ai dám quấy rầy.
Thời Nhiễm không vui, cực kỳ vô cùng không vui.
Ánh mắt say rượu mờ mịt nhìn mọi người chơi vui vẻ, bối rối cắn môi, sau đó lại uống vài ngụm rượu rồi lắc lư đứng dậy muốn đi qua chơi cùng.
Nhưng mà…tay bị kéo mạnh một cái.
Bàn tay bị dùng sức bất ngờ không kịp đề phòng làm cô trực tiếp ngã xuống sô pha, chính xác mà nói là ngã vào lòng người đàn ông đang ngồi đó.
“A….”
Mũi đâm mạnh vào lỗng ngực rắn chắc.
Đau quá.
Mùi cồn hòa cùng hơi thở rét lạnh của người phía sau đồng loạt đánh tới làm đầu cô trở nên mê muội hơn, không còn khả năng suy nghĩ, cô theo bản năng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn chằm chằm không tha.
Một lúc lâu sau, Thời Nhiễm mỉm cười.
“A, là anh hả….” Nụ cười kiều mị nhẹ nhàng làm trái tim người đối diện như mềm nhũn ra, khiêu khích hỏi, “Anh cũng đến uống rượu sao? Anh muốn uống gì?”
Sầm Diễn không đáp lại, chỉ dùng ánh mắt trầm trầm quan sát cô.
Thời Nhiễm hừ hừ hai tiếng: “Không uống sao? Anh không uống rượu thì đến quán bar làm gì? Uống hay không uống?”
Nghĩ đến chuyện gì cô đứng dậy từ trong lòng anh, cố gắng xoay người phân biệt rõ rượu hay trà trên bàn, cuối cùng ánh mắt sáng lên.
Cô đưa tay không chút sợ hãi cầm ly rượu vang đỏ đưa đến bên môi Sầm Diễn.
“Uống không?!” Cô đe dọa.
Cô đã say từ lâu rồi.
Lúc cầm rượu đưa tới tay không vững còn làm đổ ít rượu lên người Sầm Diễn.
Sầm Diễn không nhận lấy.
Thời Nhiễm tức giận.
Mặt lộ vẻ ghét bỏ, một giây sau khẽ nhoáng ngưới lên kề sát bên tai anh tức giận nói: “Này, anh được không? Không được thì thôi đi, có phải là đàn ông không hả?”
Âm cuối khẽ nâng giọng đầy gợi cảm trêu chọc người nghe.
Trán Sầm Diễn nhảy lên vài đường gân xanh.
Người trong lòng lảo đảo ngồi thẳng lên dường như muốn rời đi liền bị anh trực tiếp giữ chặt eo không cho phép động đậy.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút say của cô, nhu thuận mềm mại, không kiềm được đưa tay vuốt ve lên trên làn da trắng mịn kia, khẽ nói: “Đổi chỗ khác uống tiếp.”
Thời Nhiễm chớp chớp mi, đôi mắt đen trắng rõ ràng giờ đọng nước long lanh, khẽ nghiêng đầu dường như đang tự hỏi.
Chỉ trong hai giây cô đã vòng tay quanh cổ anh, thanh thuần lại mị hoặc nở nụ cười rực rỡ như hoa hồng: “Được nha.”
Sầm Diễn vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cuối cùng cũng phủ xuống một tầng khói mù, trong nháy mặt nhiệt độ phòng càng lúc càng lạnh.
Không chần chừ dùng kiểu ôm công chúa đưa cô rời khỏi.
“Đi rồi đi rồi.” Nhóm người đang tụ lại cách đó không xa thở hổn hển đưa tay vỗ vỗ ngực nói, “Phải nói chứ, Tứ ca ngồi đó bao lâu tôi liền phập phồng lo sợ bấy lâu, chỉ sợ anh ấy bất ngờ nổi giận!”
“Quá dày vò!”
Có người bật dậy tiếp lời, gật đầu tán thành: “Tôi cũng vậy! Bầu không khí quá khủng khiếp rồi, đừng nhìn Tứ ca bình tĩnh mà tưởng không sao, anh ấy vừa nhìn thoáng qua thôi cũng làm tôi sợ chết đó, ban đầu tôi còn tưởng Nhiễm Nhiễm khẳng định là tiêu rồi, cô ấy chẳng những dám nói vậy mà đằng này còn bị Tứ ca bắt gặp tại trận.”
Chủ đề câu chuyện vừa thay đổi, người đó không sợ còn bát quái: “Nhưng mà Tứ ca…anh ấy được không?”
Tiêu Hạo nghe thế thì đăm chiêu thu hồi tầm mắt, anh khó có khi nghiêm túc nói: “Tứ ca có được hay không tôi không biết, nhưng tôi biết, Tứ ca….không xong rồi!”
Dừng một chút, dường như nhớ ra gì đó anh lại vỗ mạnh đùi nói: “Lần trước đánh cược tôi thắng rồi, chính là Tứ ca bị vứt bỏ! Đến đây, trả tiền xe nào, đừng nghĩ chơi ăn gian nhé, bằng không tôi sẽ nói cho Tứ ca biết mấy người đồn anh ấy không được! Hơn nữa còn đặt cược chuyện của anh ấy để thỏa mãn thú vui xấu xa của mình!”
Mọi người: “…”
Mẹ kiếp.
Từ Tùy vẫn đợi trong xe thì phát hiện Sầm Diễn ôm người đi ra, anh vội vàng bước xuống xe mở cửa, “Sầm tổng.”
“Tìm chỗ nghỉ ngơi đi, khi nào về gọi cậu.” Sầm Diễn mặt không chút thay đổi phân phó.
Đôi mắt vừa sâu vừa tối như đêm đen, Từ Tùy vừa nhìn thoáng qua đã có chút không nói nên lời chỉ đành gật đầu sau đó nhanh chân tránh đi.
Sầm Diễn không chút thương tiếc ném Thời Nhiễm vào xe.
“A……”
Thời Nhiễm mỏng manh lại còn say rượu, cộng thâm cả biểu chiều tâm tình đều cực kỳ kém, khổ sở khó chịu nghẹn trong lồng ngực bấy lâu nay giờ phút này bị ném đau càng thêm ủy khuất, hốc mắt liền đỏ lên.
“Anh làm tôi đau!” Lửa giận dâng lên làm cô bắt đầu phát tán tính tình, ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt mình mà quát lớn, “Anh có phải đàn ông không hả? Anh biết dịu dàng là gì không? Anh….đừng!”
Cằm bị giữ chặt, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Sầm Diễn dần đến gần.
Anh mở miệng giống như chỉ thuận tiện hỏi, giọng rất nhạt nhưng cũng đủ làm cho người ta không rét cũng run: “Thời Nhiễm, anh có phải đàn ông hay không em không rõ sao? Hửm?”
Mắt Thời Nhiễm nổi lên chút hơi nước trong suốt.
“Bang —”
Cô nặng nề đánh vào mu bàn tay anh muốn hất ra nhưng cũng vô dụng, dù cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra nổi.
Trong nháy mắt, mọi sự tủi thân cùng khó chịu đêm nay được phóng đại vô số lần chính thức nổ tung.
Vành mắt lại ửng đỏ hơn, Thời Nhiễm buồn bực đến mức không thở nổi.
“Sầm Diễn anh là tên khốn!” Cô giận dữ mắng anh.
Lần đầu tiên, cô gọi tên anh là Sầm Diễn, còn mắng anh là tên khốn.
Đôi mắt Sầm Diễn rất tối, cũng đặc biệt lạnh lẽo.
“Còn biết anh là ai?” Anh nheo mắt, âm thanh trầm khàn chậm rãi phát ra, “Nếu biết, Thời Nhiễm, nói rõ ràng, anh có phải là đàn ông không?”
Hơi thở của anh mạnh mẽ, tận dụng triệt để xâm nhập vào toàn bộ cơ thể cô, làm cho cô không cách nào thoát khỏi.
Thời Nhiễm chóng mặt, có chút khó chịu.
Khó chịu cả về thể chất lẫn tinh thần.
Cô đang rất cần một người để trút giận.
“Không phải….. Không phải không phải không phải!” Cô phát cáu mà nói năng lộn xộn, quát, “Anh không phải đàn ông. Anh không được, anh là người đàn ông không thỏa mãn được mình đúng không?!”
Bầu không khí thay đổi đột ngột.
Sầm Diễn lại không giận mà ngược lại còn cười.
Ngón tay còn vuốt ve trên mặt cô, anh đến gần, giọng nói nhàn nhạt từ từ dán vào tai cô: “Anh không được sao?”
Vô luận là động tác hay giọng điệu của anh đều làm cho người ta có một loại ảo giác thân mật, tựa như anh yêu cô sâu đậm đã hơn một thế kỷ, loại thâm tình nồng đậm này mặc cho ai cũng không chia cách được.
Thời Nhiễm vốn bởi vì say rượu mà đầu óc mê mang, giờ phút này càng rối loạn đến cực hạn.
Cô ngây người, hô hấp trì trệ giây lát, theo bản năng muốn nói gì đó: “Anh… đừng!”
Môi liền bị chặn lại, người đối diện như muốn nuốt chửng hơi thở của cô, hơn nữa cũng như muốn ăn luôn cả cô.
Vừa hung ác vừa vừa tàn nhẫn.
Chỉ mới ngắn ngủi vài giây Thời Nhiễm đã có vẻ hít thở không thông.
Cuối cùng cô lấy lại tinh thần.
“Ưmmmm!”
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi nụ hôn này, nhưng hai tay đã bị anh bắt được dễ như chơi mà vòng ngược ra sau, còn không chờ cô kịp phản ứng tay kia đã….
Cùng lúc đó, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn gợi cảm chui vào tai —
“Anh có được không, tiệc rượu lần đó ở toilet em không cảm giác được sao? Hửm? Anh không phải đàn ông…à, như thế nào, là đang trách anh buổi sáng ngày đi công tác không đủ thỏa mãn em sao?”
Từng chữ từng chữ vô cùng ái muội.
Nhưng còn chưa kết thúc.
Anh ôm cô ngồi lên người mình vừa hôn vừa bắt nạt, nhìn như dịu dàng nhưng rất cường thế, một chút cũng không để cô có cơ hội lùi về sau.
Ánh mắt Thời Nhiễm trừng lớn mang theo vẻ bối rối, những gì hiện tại cô có thể nhìn thấy là ngũ quan khôi ngô, gợi cảm nhưng nguy hiểm của người đàn ông đang khuếch đại trước mặt mình.
Anh còn không nhắm mắt lại.
Đôi mắt của anh sâu như vậy càng khiến tim cô đập loạn nhịp hơn, Thời Nhiễm theo bản năng chỉ muốn giãy dụa.
Men say đã phát huy tác dụng đến mức cao nhất làm cả người cô chẳng những mềm nhũn mà còn không có đủ lấy nửa phần khả năng chống cự với người đang khi dễ mình này.
Mà tay anh vẫn…
Cô không muốn.
“Tứ ca!” Cô thét chói tai, hai mắt đẫm lệ đỏ ửng nhìn thoáng qua rất đáng thương, dù vậy anh cũng không dừng lại.
Bất kể là lực đạo hay thái độ cũng đều biểu dương cho sự háo thắng muốn hạ quyết tâm chứng minh cho cô biết anh có phải thực sự là đàn ông hay không.
“…… Sầm Diễn!”
……
Thời Nhiễm bỗng chốc khóc thành tiếng, bị bắt nạt đến xấu hổ thế này nước mắt liền giống như hạt châu đứt dây cách nào cũng không dừng lại được, từng hạt từng hạt nối tiếp nhau rơi xuống, chỉ một lúc sau đã thấm ướt áo người đàn ông trước mặt.
Cô khóc rất dữ dội, ẩn dưới sự ủy khuất thì còn có chút mập mờ khó thể miêu tả được quấn quanh.
Tiếng khóc nho nhỏ, mèm nhũn khiến anh thầm nghĩ muốn hung hăng triệt để khi dễ cô, càng khóc càng làm cho dục vọng xấu xa bên trong anh trổi dậy mãnh liệt.
Anh muốn cô.
Từ trước đến nay đều muốn.
Ánh mắt u tối đến dọa người của Sầm Diễn nhìn chằm chằm cô, ngón tay lại vuốt ve da thịt dưới cằm cô lần nữa, giọng điệu trầm thấp nguy hiểm: “Chỉ dùng ngón tay là có thể rồi, Thời Nhiễm, em hài lòng không? Anh được chứ? Hửm?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.