Thời Nhiễm quay đầu, tầm mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người Sầm Diễn, khóe môi mỉm cười không chút để ý: “Ừm? Sầm Tứ ca, có việc gì thế?” Sầm Diễn lãnh đạm nhìn cô, hỏi: “Quần áo của anh ở chỗ em?” Vẻ mặt không chút cảm xúc, giọng nói dường như cũng rất xa cách. Cố tình có chút ái muội như có như không dẫn người nghe suy nghĩ xa xôi. Những người khác khiếp sợ nhìn vào hai người. Dù Thời Nhiễm cũng hơi kinh ngạc, khẽ nhíu mày, chỉ là sự kinh ngạc của cô khác với những người xung quanh, nhưng cô rất nhanh phản ứng lại: “Tôi bảo y tá chuyển giúp, Sầm Tứ ca không nhận được sao?” “Không có.” Không giống như nói dối. Thời Nhiễm suy nghĩ một chút, giọng nói ôn nhu từ trong đôi môi đỏ mọng phát ra: “Tôi sẽ hỏi lại bên bệnh viện, nhất định sẽ đem quần áo của Sầm Tứ ca lấy về.” “Ừm.” Sầm Diễn thu giọng giống như vừa rồi nhớ tới chỉ thuận miệng hỏi. Thấy vậy Thời Nhiễm cũng không nói gì nữa điềm nhiên như không có việc gì kéo tay Sầm Vi Nịnh tiếp tục đi vào trong. Sầm Diễn nhấc chân, theo sát phía sau. Chu Diệc đứng ở phía cuối hàng nhíu mày, hận rèn sắt không thành thép ghét bỏ, đồng thời nhịn không được sinh lòng bát quái. Quần áo? Y tá? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có đi muốn nghe ngóng, anh đi theo vào ôm lấy bả vai Sầm Diễn. Tiêu Hạo và Tưởng Thành ngược lại sửng sờ tại chỗ. Hai người nhìn nhau một cái. Tiêu Hạo phản ứng lại đầu tiên đá Tưởng Thành một cái hạ thấp giọng nói mang theo chút may mắn sau khi vừa thoát kiếp nạn: “Ánh mắt lúc Tứ ca đi vào cậu có thấy không? Anh ấy cảnh cáo chúng ta!” Tưởng Thành nhíu mày: “Có sao?” Tiêu Hạo: “…” Anh biết anh em của mình ngu ngốc mà. Ghét bỏ trừng mắt nhìn anh một cái, anh cảnh cáo: “Tớ gọi điện thoại cho Thanh Nhượng bảo cậu ấy đừng tới đây, còn cậu lát nữa sau khi đi vào không được nhắc tới chuyện Nhiễm Nhiễm đi xem mắt, càng không được nhắc rõ tên của Thanh Nhượng, đừng để người khác biết bằng không tối nay Tứ ca sợ là sẽ giết người! Cậu có nghe tớ nói không?!” Nghĩ nghĩ một chút, anh lại vô cùng chắc chắn nói: “Quần áo Tứ ca đều ở chỗ Nhiễm Nhiễm, giữa Nhiễm Nhiễm và Tứ ca nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!” “Vô nghĩa, cần cậu nói? Ai không biết Nhiễm Nhiễm thích Tứ ca?” Tưởng Thành cũng dùng ánh mắt dành cho kẻ ngốc liếc anh một cái. Tiêu Hạo: “…” Mẹ kiếp. Cũng do anh ngu xuẩn, tự nhiên lại đem chuyện tình cảm nam nữ bàn với tên đầu gỗ Tưởng Thành này. Đúng là chọn nhầm đối tượng! Tiêu Hạo cảm thấy tốn công vô ích nên cũng lười nói tiếp, đang muốn đi vào đột nhiên bước chân dừng lại. Không đúng. Vừa rồi anh bát quái chuyện Nhiễm Nhiễm và Kỷ Thanh Nhượng như vậy, Tứ ca lại dùng loại ánh mắt đó nhìn anh, Tứ ca kia có thể hay không… giết anh? Tiêu Hạo nhất thời giật mình. Mang theo tâm tình bất an thấp thỏm như vậy, sau khi vào phòng bao anh căn bản cũng không thể thả lỏng mà chơi đùa, luôn luôn nhìn trộm về phía Tứ ca cùng Nhiễm Nhiễm ngồi cách xa nhau thẳng đến khi phát hiện Tứ ca vừa vào đã bị đám người Chu Diệc lôi kéo đánh bài không để ý tới mình anh mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Tối nay ván nào Sầm Diễn cũng thắng nhưng anh lại không có hứng thú gì. Xung quanh náo nhiệt chỉ riêng anh chậm chạp không dung nhập vào, vậy mà vẻ mặt còn có chút chướng khí duy trì trạng thái thanh lãnh hơn mọi khi. Qua làn khói thuốc trắng mờ anh nhìn thấy Thời Nhiễm một mình rời khỏi phòng bao. Híp mắt đem bài đánh ra lại thắng một lần nữa liền cắn nửa điếu thuốc trong môi thấp giọng nói: “Các cậu chơi, đi toilet.” Rửa tay, lấy son ra trang điểm lại một chút, gương mặt trong gương vẫn rực rỡ động lòng người, Thời Nhiễm mím môi cất son vào túi không biết tại sao lại nhớ tới câu nói thần sắc không tốt của Kỷ Thanh Nhượng. Trong lòng khẽ động, cô đến gần gương cẩn thận ngắm mặt mình. Cô cảm thấy rất tốt. Nhưng Kỷ Thanh Nhượng… Thời Nhiễm không khỏi lại nghĩ đến câu tiếp theo của Kỷ Thanh Nhượng, không muốn nghĩ nữa, cô trốn tránh đem lời đó ném ra sau đầu chuẩn bị ra ngoài. Vừa định đẩy cửa mơ hồ nghe được trong khu vực chung của nhà vệ sinh nam nữ bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc —— “Ba ngày nay cậu đã đi đâu? Mới chạm vào cậu rất nóng, không phải đang sốt chứ? Làm thế nào, tớ nhớ cậu không bao giờ bệnh cũng không cho phép bản thân mình bị bệnh mà?” “Còn nữa, quần áo của cậu sao lại ở chỗ Nhiễm Nhiễm? Nói cho tớ nghe chút?” Là giọng nói của Chu Diệc. Thời Nhiễm hơi ngừng động tác. “Có thấy phiền hay không?” Mơ mơ hồ hồ, cô lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp. Thời Nhiễm quyết định đợi bọn họ rời đi rồi mới ra ngoài. Cô kiên nhẫn đợi, xác định chắc chắn không có âm thanh gì bên ngoài nữa mới đẩy cửa ra. Không ngờ… Nhìn thấy người đàn ông dựa vào tường không chút để ý hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ làm khuôn mặt vốn đạm mạc của Sầm Diễn có chút mơ hồ, mà khí tức thành thục thâm trầm của anh như phảng phất chút ngả ngớn lạnh nhạt. Bốn mắt nhìn nhau, tránh cũng không thể tránh. Thời Nhiễm cong môi cười khẽ sắc mặt tự nhiên chào hỏi: “Sầm Tứ ca.” Sầm Diễn chậm rãi phun ra vòng khói, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô mãi đến khi cô sắp đi ngang qua vai mới lên tiếng, ngữ điệu lạnh lùng như trước: “Tối nay xem mắt?” Không có lấy nửa phần cảm xúc. Thời Nhiễm bình tĩnh dừng lại, nghe vậy thờ ơ khẽ gật đầu trong mắt ánh lên vài phần ý cười: “Đúng vậy.” Khoảng cách rất gần, đôi môi cô đỏ mọng mềm mại như là đang quyến rũ anh. Dễ dàng gợi lên khát vọng sâu thẳm nhất trong nội tâm của Sầm Diễn. Bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, anh nhẹ nhàng ừm một tiếng, lại giống như thuận miệng nói: “Kết thúc sớm trở về nghỉ ngơi, hai ngày này em ngủ không ngon giấc.” Không hề báo trước, đầu ngón tay Thời Nhiễm run lên. Tối nay đã được nhắc nhở hai lần… “Đã biết, cảm ơn Sầm Tứ ca quan tâm.” Thời Nhiễm cong môi vẽ lên chút ý cười nhàn nhạt, “Vậy tôi đi trước.” Cô nói xong muốn rời đi. “Chờ đã.” Giọng nói trầm khàn rơi xuống, còn không đợi Thời Nhiễm phản ứng lại bàn tay của người đàn ông đã giơ lên vươn về phía cô. Hơi thở quen thuộc xâm nhập mà đến trộn lẫn mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt xâm nhập vào chóp mũi Thời Nhiễm, kéo gần khoảng cách, đôi mắt càng thêm thâm thúy u trầm. “Có thứ gì đó.” Đưa tay lên đỉnh đầu cô cầm một mảnh giấy vụn màu sắc rực rỡ đưa cho cô xem, Sầm Diễn nhìn lên mắt cô, vẫn như cũ vân đạm phong khinh, không thấy sóng gió. Thời Nhiễm hạ mắt nhìn. “Cảm ơn Sầm Tứ ca.” Cô tự nhiên cảm ơn một lần nữa. Sầm Diễn ừ một tiếng: “Về đi, anh hút điếu thuốc.” Thời Nhiễm nghe vậy cũng không khách khí, im lặng xoay người rời đi. Sầm Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, ánh mắt ảm đạm, một đường cho đến khi không nhìn thấy nữa anh mới xoay người không chút để ý nhìn cửa toilet nam. Kỷ Thanh Nhượng rốt cục từ bên trong đi ra. Khoảng năm phút sau Khi Nhiễm trở về phòng bao Sầm Diễn mới quay trở lại. Hai người ngoại trừ trao đổi hai câu thì cả tối không nói thêm một câu nào, cho dù ánh mắt cũng không nhìn nhau, Sầm Diễn và Chu Diệc đánh bài, Thời Nhiễm liền cùng mấy người Sầm Vi Nịnh nói chuyện phiếm đùa giỡn. Trong lúc đó Thời Nhiễm nghĩ đến chuyện quần áo, tìm được Wechat câu lạc bộ của Tống Nhiên vừa thêm hôm nay nhắn hỏi chuyện này, phiền anh sẵn tiện đến bệnh viện hỏi giúp cô một câu. Thật trùng hợp, Tống Nhiên đang ở bệnh viện liền trả lời cô nói rằng quần áo bị mất không tìm thấy. Thời Nhiễm suy nghĩ một chút, lại gửi tin nhắn cho Thời Ngộ Hàn nhờ anh mua giúp cô bộ quần áo thương hiệu kia nhưng Thời Ngộ Hàn không trả lời, Thời Nhiễm đành đi tìm Bùi Viễn, Bùi Viễn trả lời rất nhanh. Một đám người chơi đến rạng sáng còn muốn chuyển chỗ tiếp tục chiến đấu hăng hái, Thời Nhiễm không đi, Bùi Viễn thay Thời Ngộ Hàn đến đón cô về nhà. Sau khi trở về chung cư cô thoải mái ngâm mình trong bồn tắm rồi nằm trên sô pha xem phim. Chuyện tối nay, cô hoàn toàn không thèm để ý càng không đặt trong lòng. Ai ngờ… Ngày hôm sau, cô nhận được bản tư liệu từ thư ký của Sầm Diễn, Tịch Thần, Tịch Thần nhìn thấy cô dường như có chút cảm xúc phức tạp nhưng vẫn nghiêm túc mà nói đây là phần tư liệu rất quan trọng, hy vọng cô xem kỹ. Vốn không muốn nhìn nhưng ma xui quỷ khiến Thời Nhiễm vẫn mở ra. Sau đó cô vừa nhìn thấy đã hiểu rõ cái gọi là tài liệu quan trọng này. Thông tin của Kỷ Thanh Nhượng từ khi sinh ra đến giờ tất cả đều đầy đủ, gia thế của anh, gia đình Kỷ gia, còn có một tài liệu đặc biệt chi tiết lúc Kỷ Thanh Nhượng học trung học trong đó có tên một nữ sinh xuất hiện đặc biệt thường xuyên. Thậm chí, còn có ảnh chụp. Thời Nhiễm nhướng mày, mà ngay sau khi cô xem xong tư liệu, một chuỗi số lạ gửi tin nhắn đến —— [Thời tiểu thư xin chào, tôi là Tịch Thần, Sầm tổng bảo tôi chuyển lời cho cô, bác sĩ Kỷ không thích hợp với cô.] Thời Nhiễm không trả lời, càng không nhìn lại những tư liệu đó một cái. Cô không để ý, vẫn hẹn Kỷ Thanh Nhượng ăn cơm trưa. Nhưng trái lại Kỷ Thanh Nhượng lại xin lỗi, nói là bất ngờ đi công tác tạm thời chưa xác định được ngày trở về. Thời Nhiễm chỉ có thể từ bỏ. Khương Họa còn chưa trở về, vốn định đổi ý rủ Sầm Vi Nịnh ăn cơm, không nghĩ tới Thời Ngộ Hàn biến mất một đêm gửi tin nhắn Wechat tới trực tiếp nói tên địa điểm bảo Bùi Viễn tới đón cô đi ăn cơm. Thời Nhiễm vui vẻ trả lời một câu cảm ơn anh liền đứng dậy thay quần áo trang điểm. Cô tưởng là chỉ cùng Thời Ngộ Hàn ăn cơm nhưng không nghĩ tới khi đến đó lại phát hiện còn có một người đàn ông lạ mặt chưa gặp bao giờ, Thời Ngộ Hàn nói đây là bạn của anh giới thiệu để cô quen biết nhiều người hơn. Thời Nhiễm không từ chối, dù sao tối hôm qua chính cô nói muốn yêu đương, đồng ý đi xem mắt một chút để có thể biết được nhiều bạn. Nghĩ như thế Thời Nhiễm cũng không ngại ngùng, từ đầu đến cuối thoái mái hào phóng. Bữa trưa không khí xem như tạm chấp nhận là vui vẻ, cuối cùng Thời Ngộ Hàn nhắc nhở hai người thêm Wechat của nhau để tiện nói chuyện. Đến tối, Thời Ngộ Hàn lại dẫn cô đến đi ăn cơm tối, quen biết thêm một người bạn mới nữa. Thời Nhiễm đều đồng ý. Chỉ là không nghĩ tới ngày thứ ba, Tịch Thần lại đưa tới một phần tư liệu. Giống như sợ cô sẽ không quan tâm, Tịch Thần còn trịnh trọng nói cho cô biết, ví dụ như người đàn ông cùng cô ăn cơm trưa hôm qua kỳ thật công ty đang gặp khủng hoảng, lại không giỏi quản lý, điều kiện tài chính không thích hợp với cô, không nuôi nổi cô. Lại nói, buổi tối quen biết người kia bản chất chính là của cải đại hoa tâm (*),thích một lúc đạp mấy chiếc thuyền. (*) Củ cải đại hoa tâm: có thể hiểu là phần dưới của đàn ông, hoa tâm có nghĩa là đào hoa í. Đối với việc này, Thời Nhiễm không nói gì cũng không thèm nhìn tài liệu anh ta đưa tới. Ngày thứ tư, công ty Thời Ngộ Hàn rất bận rộn không có thời gian hẹn cô ăn cơm mà là đổi thành bác gái Tống Thanh, sau khi đi spa xong lại dẫn cô đến phòng tạo kiểu riêng làm tóc cho buổi tối sẽ dẫn cô tham gia một buổi đấu giá. Ở buổi đấu giá, cô lại được giới thiệu hai người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú lịch sự, mi thanh mục tú lại tài năng, tán gẫu vài câu. Tống Thanh nói với cô cả nhà đều ủng hộ cô làm quen nhiều bạn bè hơn. Nhưng sáng sớm ngày thứ năm, Tịch Thần lại xuất hiện trước mặt cô vẫn kiên trì đưa tới tư liệu liên quan đến hai người tài tuấn trẻ tuổi. Thời Nhiễm vẫn như cũ không nhìn. Mấy ngày tiếp theo, Thời Nhiễm lại quen biết mấy người đàn ông ưu tú khác, nhưng đều không có ngoại lệ sẽ nhận được cái gọi là tư liệu quan trọng vào hôm sau nói cô và những người đó không thích hợp. Ví dụ như, Rất hay cờ bạc này, không được, quan hệ ngoại tình con ngoài giá thú này, cũng không được. Lại một ví dụ khác như, Người kia nhìn ôn hòa kỳ thật đã có con gái hai tuổi chẳng qua không công bố ra bên ngoài mà thôi, cho nên không thích hợp với cô, còn có một người thật ra bị bệnh kín, vậy thì càng không được. Từ từ…chờ một chút. Mỗi một người đều có thể bị tìm được điểm không thích hợp với cô, hoặc lớn hoặc nhỏ. Tất cả mọi người đều bị anh phản đối. Nhưng Thời Nhiễm đều phớt lờ tất cả, càng không để trong lòng. Mà trong lúc đó, Sầm Diễn chưa từng xuất hiện trước mặt cô, cũng không liên lạc với cô, mỗi ngày chỉ đưa tới cái máy chuyển phát Tịch Thần. Tình trạng này trực tiếp kéo dài hơn một tuần. Mãi cho đến chủ nhật. Cuối tuần có một bữa tiệc từ thiện, Thời gia đã sớm nhận được thiệp mời nhưng Thời Ngộ Hàn đi công tác ở nước ngoài chưa về, Tống Thanh và Thời Húc Nham thì tham gia bữa tiệc mừng trăm ngày cháu gái của bạn tốt nên đã đi đến thành phố khác. Vì thế người tham gia chỉ có mình Thời Nhiễm. Đã bốn năm, Thời Nhiễm lần đầu tiên tham dự loại tiệc này coi như là chính thức nói cho mọi người trong giới thượng lưu biết tiểu công chúa Thời gia đã về nước, Tống Thanh tuy rằng không có ở đây nhưng đã sớm thay cô chuẩn bị xong hết thảy. Một bộ lễ phục dạ hội màu đen thanh lịch xa hoa, một bộ trang sức kim cương đơn giản từ sư phụ thiết kế nổi tiếng, đoàn đội trang điểm rất công phu… Cho nên lúc Thời Nhiễm khoác tay bạn trai xuất hiện tại khách sạn tổ chức tiệc từ thiện đa số mọi người đều sợ ngây người trong mắt ngoại trừ kinh diễm thì không còn gì khác. Vẻ đẹp của Thời Nhiễm ở khắp Giang Thành không ai có khả năng duổi kịp, ánh mắt trong như nước xinh đẹp trêu chọc người khác, cười lên phong tình vạn chủng, cho dù cô chỉ đứng yên ở đó không làm gì cũng đủ khiến người ta tim đập thình thịch. Mà cách đó không xa. Sầm Diễn đã nhìn Thời Nhiễm suốt năm phút đồng hồ, hơn nữa, chứng kiến cô khoác lấy tay người đàn ông kia cười khẽ nói chuyện, trên mặt tựa hồ còn hiện lên nét ngượng ngùng xấu hổ… Phút chốc, yết hầu của anh lăn xuống sau đó cổ họng căng chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]